Thứ Tư, 10 tháng 3, 2010

Ngày lạnh và nỗi cô độc cồn cào

Trời lạnh quá.
Quãng đường gần chục km từ chỗ học trang điểm về nhà không hiểu có gì đặc biệt. Mà mắt mình cứ cay cay rồi hoen ướt. Chẳng rõ là vì lý do gì. Hình như mình đã rơi vào một cơn trầm cảm nhẹ trong khi cắm cúi đi-một mình-giữa thời tiết giá lạnh.
Không phải là một lộ trình quen thuộc gợi nhớ hay đầy kỉ niệm xưa cũ hay cái gì đó tương tự thế. Rõ ràng không phải do con đường. Vậy tại sao mà nỗi cô độc lại dội về ào ào như thế?.... Chắc lại do thời tiết. Do cái lạnh. Và do mình lại đang chẳng làm gì cả. Mình thấy việc mình đi học trang điểm mất công mất thời gian và vô nghĩa quá. Trong khi, mình có thể ở nhà, tìm hiểu-nghĩ- viết cái đề tài nghiên cứu dang dở sắp đến hạn nộp. Trong khi mình có thể đọc một đống sách. Hoặc học tiếng Anh, đọc cái gì liên quan đến chuyên nghành để mà có tí kiến thức hiệu quá- cần dùng trong khoảng thời gian sắp tới!
Mấy ngày nay chẳng làm được gì chẳng học được gì chẳng đọc được gì.
Thật may mắn là cái lạnh buốt vừa làm mình thèm ngủ cũng vừa làm mình trở nên tỉnh táo.
!!!
Ngủ thôi.