Thứ Tư, 29 tháng 12, 2010

Entry nhỏ về VNIdol 2010 và Uyên Linh

Điều muốn nói nhất về Uyên Linh là: Tớ quý mến Uyên Linh vì thẩm mỹ âm nhạc, sức hút tự nhiên và sức truyền cảm của cô ấy.
Dù không bình chọn, không gửi bất kì tin nhắn nào, nhưng từ đêm Gala thứ 2 thứ 3 (gì đấy không rõ vì không theo dõi đầy đủ) thì tớ đã luôn tin rằng Uyên Linh sẽ trở thành Idol.
Khi đã quý mến thì người ta dễ dàng bỏ qua một vài lỗi kĩ thuật khi cái người được người ta quý mến ấy hát. Và mong chờ một con đường âm nhạc phía trước của Uyên Linh. Mong đợi những gì Uyên Linh sẽ mang đến cho âm nhạc Việt Nam.
Nếu báo chí không phóng đại sự tình thì Uyên Linh còn được nhiều người yêu quý nữa ấy nhở?

Mai Hương: làm tốt lắm. Coi vui hơn đầy ca sĩ VN đang nổi. Papa chị khen em xinh xắn cân đối hơn UL. Hè, nhưng kưng còn thiếu gì đó chị vẫn chưa rõ....:P
Lều Phương Anh: vào đến top3 có lẽ là do diễn đẹp, duyên dáng và do một thông tin ngoài lề tớ mới được biết. Rằng Phương Anh là người yêu Giám đốc kinh doanh của Unilever châu Á- tài trợ chính cho VietNam Idol.

Tớ rất thích các chương trình kiểu Idol thế này. Thích xem/nghe người ta hát, xem(soi) người ta diễn, người ta truyền đạt cảm xúc của mình. Thích xem cả những phù phiếm lẫn những không phù phiếm. Từ năm sau coi kĩ hơn.

Thứ Hai, 20 tháng 12, 2010

Cho ngày hôm qua

Tôi muốn viết cho Ngày Hôm Qua của tôi một lá thư thật dài. Hồi tưởng lại những gì Tôi và Ngày Hôm Qua đã có. Kể cho Ngày Hôm Qua của tôi rằng giờ tôi như thế nào. Cố ý để cho Ngày Hôm Qua của tôi biết rằng tôi đã lớn hơn, đã bớt khờ dại đi một tẹo. Nhưng tôi vẫn còn thấy Ngày Hôm Qua còn bao dấu ấn trong tôi...

Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

I've looked at life from both sides now, from win and lose, and still somehow.......

Một ngày mùa đông lạ kì. Mưa phùn nhẹ nhẹ. Tối thì mưa tạnh và trời thì ấm ấm. Rõ là cái tiết mùa Xuân.

Cái buổi tối tạnh mưa này, cùng với một người bạn đi uống 1 tẹo rượu cẩm, rồi đi loăng quăng, gặp phải 1 quán kem (bánh ngọt nữa). Rồi ăn phải kem Rum nho rất ngon. Chỉ nói vài câu chuyện không đầu không cuối. vô thưởng vô phạt. Cùng nhau nghêu ngao hát mấy bài của Elvis... Rồi về.

Thay vì đi ngủ thì trong đầu lại cứ vang lên giai điệu của Both sides now.

Bows and flows of angel hair
And ice cream castles in the air
And feather canyons everywhere
I've looked at clouds that way

But now they only block the sun
They rain and snow on everyone
So many things I would have done
But clouds got in my way

I've looked at clouds from both sides now
From up and down, and still somehow
It's cloud illusions I recall
I really don't know clouds at all

Moons and Junes and Ferris wheels
The dizzy dancing way you feel
As every fairy tale comes real
I've looked at love that way

But now it's just another show
You leave 'em laughing when you go
And if you care, don't let them know
Don't give yourself away

I've looked at love from both sides now
From give and take, and still somehow
It's love's illusions I recall
I really don't know love at all

Tears and fears and feeling proud
To say "I love you" right out loud
Dreams and schemes and circus crowds
I've looked at life that way

Oh but now old friends are acting strange
They shake their heads, they tell me that I've changed
Well something's lost but something's gained
In living every day

I've looked at life from both sides now
From WIN and LOSE and still somehow
It's life's illusions I recall
I really don't know life at all

I've looked at life from both sides now
From up and down and still somehow
It's life's illusions I recall
I really don't know life at all

Thực sự cứ muốn òa khóc như nhân vật trong Love Actually, lúc bài hát này được cất lên. Từng lời từng lời cất lên trong giai điệu này đều touching quá....


Mình chỉ đang viết ra cảm xúc của mình thôi nhé. Không muốn bàn bạc tới lui gì đâu.

Cứ mong manh đa cảm thế này thì làm được cái gì cho đời??

Thứ Sáu, 10 tháng 12, 2010

Yahoo vs Google. Thoughts.

Hòm thư yahoo mail của tôi, 90% thư tôi muốn nhận được đều tìm thấy trong Spam. Những Spam thì đều thấy chiễm chệ (đúng chính tả ko đây) trong Inbox.
Gmail thì ngược lại. Hiệu quả. Chặn Spam tốt. Quảng cáo rất ý tứ và nhỏ tẹo.

Google với Yahoo search thì sự chênh lệch cũng tương tự.

Thứ khiến người ta vẫn quanh quẩn với Yahoo ở Việt Nam này là Yahoo Messenger. Người người nhà nhà chat chit liên hệ với nhau qua cái này.

Mềnh đã hiểu sao các bạn ấy cứ phải tự tử. Bạn Earnes Hemingway. Bạn Kawabata (đúng ko nhỉ?). Bạn Naoko. >:)

Dec 9th

Đi học rất vui.
Đi ăn giỗ John các bạn hát rất dở. Hậm hực về sớm cho rảnh nợ.

Đừng lo tớ không yêu bạn đâu.

Tạm dừng mọi cái sự sách vở nhá.

Rất rất thích các bài hát của Elvis.

Này, các cậu có hay thường trực cái nỗi sợ không được đúng là mình như tớ không?

Thứ Tư, 8 tháng 12, 2010

Rừng xưa đã khép

Ngày đầu tiên của đợt gió lạnh, Hà Nội se sắt trầm hẳn xuống. Chiều tối, hai chị em đi bộ ra Paparoti trên Trần Nhân Tông, mỗi người một cái, vừa đi về vừa ăn. Bánh nóng, thơm mùi cà phê và bơ sữa, mềm mịn. Càng ngon lành lúc bụng rỗng rỗng và trời lạnh.
Về đến nhà, lại nấu cơm ăn tiếp ngay được.

Nhà có hai chị em, sau giông bão (...), tĩnh lắm. Ăn cơm xong bụng ấm, cả hai chị em đều lơ mơ buồn ngủ. Em lấy gối nằm ngủ ngay ghế. Chị mang cho em cái áo khoác bự đắp cho ấm rồi cũng tắt điện lên giường. Nằm im nghe Lam Xưa của Thanh Lam. Nghe trọn vẹn album từ đầu chí cuối. Riêng Rừng xưa đã khép nghe đi nghe lại vài lần. Lúc đầu thì bất ngờ vì giọng hát Phương Thanh trong album Thanh Lam. Sau bất ngờ vì ca từ... Trước, hẳn đã từng nghe Rừng xưa đã khép, nhưng không đọng lại, không phát hiện thấy, không nhận ra, không yêu...
Ta thấy em trong tiền kiếp với cọng buồn cỏ khô
Ta thấy em đang ngồi khóc khi rừng chiều đổ mưa
Rừng thu lá úa em vẫn chưa về
Rừng đông cuốn gió em đứng bơ vơ

Ta thấy em trong tiền kiếp với mặt trời lẻ loi
Ta thấy em đang ngồi hát khi rừng về nhiều mây
Rừng thu thay lá mây bay buồn rầu
Rừng đông buốt giá mưa bay rạt rào

Ta vẫn mong ta chờ mãi trên từng ngày quạnh hiu
Ta vẫn mong em về đấy cho đời bày cuộc vui
Mùa xuân đã đến em hãy quay về rừng xưa đã khép em hãy ra đi

Rừng xưa đã khép , rừng xưa đã khép em hãy ra đi

Ta thấy ta (như từ) trong tiền kiếp, với cọng buồn cỏ khô. Ta thấy ta đang ngồi khóc khi rừng chiều đổ mưa...
Phải là một giây phút nào đó, với một nhịp đập nào đó... mới khiến "gì đó" đi vào tim ta. Cũng giống như một giây phút nào đó, người ta đi vào tim nhau...

Thứ Ba, 7 tháng 12, 2010

Lại chuyện đàn bà con gái

Hoàng hôn trong mắt anh mông lung lắm,
chỉ toàn mây
Em trốn sau mây phải không?
Phải không?

Chủ Nhật, 5 tháng 12, 2010

Có người nói thương tôi cánh chim cô đơn giữa biển người...

............................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................








(nothing to say)

Thứ Ba, 30 tháng 11, 2010

Marcel Proust. Hay quá!

NHƯ DƯỚI ÁNH TRĂNG *

Đêm đã đến, tôi vào phòng ngủ, trong lòng âu lo vì giờ đây phải nằm trong bóng tối, không còn trông thấy được bầu trời, những cánh đồng và biển khơi lấp lánh dưới ánh nắng. Nhưng khi tôi mở cửa, tôi thấy cả căn phòng toả rực ánh sáng như trong buổi hoàng hôn. Qua cửa sổ tôi trông thấy ngôi nhà, những cánh đồng, bầu trời và biển cả, hay đúng hơn những thứ đó tôi như “thấy lại trong giấc mơ”; mặt trăng êm dịu đã nhắc tôi nhớ đến chúng chứ không phải đã cho tôi thấy chúng, trong khi trăng tỏa rộng trên hình dạng chúng một thứ ánh sáng nhạt màu không làm tan mất bóng đêm, bóng đêm lúc đó dày đặc như một mối quên lãng trên hình thể những cảnh tượng đó. Và tôi đã ngồi hàng giờ nhìn trong sân nhà cái kỷ niệm câm lặng, mơ hồ, tươi vui và đã mờ phai của những sự vật vào buổi ban ngày đã làm tôi vui sướng hay khổ đau, với những tiếng thét của chúng, những giọng nói của chúng hay tiếng lao xao âm ỉ của chúng.

Tình yêu đã tắt, tôi lo sợ trên ngưỡng cửa quên lãng; nhưng rồi cũng lắng dịu, hơi mờ nhạt, gần kề bên tôi mà lại cũng xa xôi và mơ hồ, tựa như dưới ánh trăng, tất cả những niềm hạnh phúc đã qua và những mối đau buồn đã được khuây nguôi của tôi nay lại nhìn tôi và nín lặng. Cái im lặng của những vui buồn đó làm tôi xúc động tuy nó xa cách và phai nhạt như vậy làm tôi cảm thấy một nỗi ngất ngây buồn bã mà thi vị. Và tôi không thể nào không nhìn mãi ánh trăng kia trong lòng tôi.

Bản dịch Hoàng Ngọc Biên

Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2010

Biển cạn

Khổ.
Đã yếu rồi lại còn bị người ta đạp cho cái.
Ngất mẹ nó bây giờ.

Sư bố đời chứ.

Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2010

Thừa nhận

Bất lực.

Sắp buông trôi kiểu đêk cần gì nữa.

Sắp đánh mất chính mình.

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

Ta hay bỏ lỡ ta

Tớ là một người yêu sự sáng tạo.

Hay có những ý nghĩ vặn vẹo hiện thực hoặc trên trời nhảy xuống.

Nhưng không nhớ được cũng chẳng viết ra take note chi.

Thế rồi, có thể là đã quên béng mất những điều hay ho và những thứ có thể trở thành hay ho. Hoặc những thứ có thể giúp tớ hiểu tớ hơn.

Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Lại thấy buồn pà kố

Không làm gì cho đời thật là buồn.

Gói ghém

Gói ghém những dở hơi mơ mộng lơ đãng sa ngã vẩn vơ...
Giấu đi.

It's time to go.

Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

Bắt đầu lại

Đây là chuyện "bắt đầu lại" của người ta.
Nhờ đọc lại nó mình mới hiểu rõ tình trạng của mình hơn.

Trong kinh Tanakh, người Do Thái được dạy rằng phải luôn luôn xê dịch, không bao giờ để rơi vào tình trạng thoải mái lâu ngày. Bởi vì khi ta đã yên ấm, thoải mái, dễ chịu, bình yên, ta lười suy nghĩ, ta lười vận động. Ta sẽ trì trệ lắm

....

Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Microlab M800 4.1

Tớ đang ở NHÀ, ngồi trước cái PC cũ kĩ và nghe nhạc bằng bộ loa cũ kĩ 8 năm tuổi. Microlab M800 4.1
Nếu không kể đến chuyện bụi bặm, thì cái bộ loa này của tớ trông vẫn in hệt như cái ngày tớ lôi nó ra khỏi hộp.
Vốn thích những thứ nồi đồng cối đá, giá rẻ chất lượng ...càng cao càng tốt, tớ đã chọn bạn loa này, giữa những gì tớ biết và affodable(từ số tiền xin xỏ được của papa cho phi vụ mua máy tính khi bước vào lớp 10)
Giờ kiến thức về âm thanh loa liếc của tớ cũng chả hơn xưa, nhưng từ những cảm nhận của tớ, thì bộ loa này ngon lành. Nghe ballad, nhạc Pháp hay Jazz đều tuyệt. Dày dặn chắc chắn, tiếng bass đâu ra đó.
Tớ ngồi xơi 1 album nhạc Pháp và cái "album" Autumn Leaves của tớ rồi mới an tâm đi ngủ được.
Chăn thơm mùi nắng. Ấm sực.

Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

Hô vang

Anh phải sửa đổi mình.
Vứt hết những cái thói thường đàn bà con gái.

Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

Bút chì

Mình là một thể loại người cuồng tín.
Cuồng tín. Nghĩa là lúc này cứ phải thế này, lúc kia cứ phải thế kia.

Lúc học và làm bài tập Tiếng Anh PHẢI dùng BÚT CHÌ. Không có bút chì là sẽ lục tung khắp nhà lên, và vì không tìm thấy + không chạy đi mua được lúc nửa đêm nên đang ngồi đần mặt ra đây.
Không làm bài tập TA.
Và nhận thức rõ sự cuồng tín của mình.

Cũng vậy cả thôi, tôn giáo hay đồ hiệu hay bút chì....

Thứ Tư, 20 tháng 10, 2010

Falling in Jazz

Sau khi download tuyển tập Nat King Cole- The essential, The complete songs book- Ella Fitzgerald(16disc nhá @_@), cùng với những gì được copy cho có từ trước trong máy, mình đã trở nên falling in love with Jazz, càng lúc càng sâu đậm.

Không biết có phải vì điều ấy mà mình thấy album Ngày mới của Bức Tường chán lè thô kệch.
Thấy không muốn thử lắm mấy bài của mấy rockband lạ lẫm Katonia, Blackfield, Devin Townsend được suggest. Chắc sẽ dời lại lâu lâu đấy, vì cảm xúc của mình đang hoàn toàn Jazzy.
Muốn nghe bác Ella hát, thích bác này với bạn Diana Krall hơn Billie Holidays.
Bác ấy hát:
The day is my enemy, the night my friend,
For I'm always so alone
Till the day draws to an end.
But when the sun goes down
And the moon comes through,
To the monotone of the evening's drone
I'm all alone with you...
Mà làm mình tưởng mình đang hát lên, hoặc không gian quanh mình đang hát lên.
Yêu Jazz rồi. Thực sự.

The man I love

Someday he'll come along, The man I love
And he'll be big and strong, The man I love
And when he comes my way
I'll do my best to make him stay
He'll look at me and smile, I'll understand
Then in a little while, He'll take my hand
And though it seems absurd
I know we both won't say a word

Maybe I shall meet him Sunday,
Maybe Monday, maybe not
Still I'm sure to meet him one day
Maybe Tuesday will be my good news day

He'll build a little home, That's meant for two
From which I'll never roam, Who would, would you
And so all else above
I'm dreaming of the man I love

Lyric đã nói tất cả những gì tớ muốn nói, về The man I love các bạn ạ.

Nghe cùng tớ

Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010

Lảm nhảm về thơ đàn bà con gái

Ngày hôm nay và cả từ ngày hôm qua nữa, trong đầu em cứ âm vang lên mấy câu thơ của mấy nhà thơ nữ em từng đọc, Xuân Quỳnh,Olga Berggorltz, Natalia Vasilievna...

Mấy câu thơ khi chia tay Aleksei Tolstoi của Natalia:
"Anh sẽ bình yên hơn
Anh sẽ dễ dàng hơn
Nếu em yêu anh chỉ từ nơi xa ngái...
Ngôi nhà anh ồn ào, đời anh đông khách khứa
Cơn khát dịu dàng em biết lấy gì nguôi"
hay mấy lời bộc bạch
"Tôi yêu bầu im lặng. Tôi nở tung ra trong bầu im lặng" cũng của Natalia Vasilievna...

Đơn giản, em thấy mình trong những câu thơ của ấy.
Em thấy mình với "cơn khát dịu dàng" "biết lấy gì nguôi".
Thấy mình vẫn thường "nở tung ra trong bầu im lặng"

Em thấy mình thầm cay đắng ghen tuông:
"Em giấu nỗi niềm khổ sở
Của hờn ghen xuống tận đáy tâm hồn
Tưởng tới anh cùng một cô gái nhỏ
Không phải mình-tươi sáng đáng yêu hơn!"
(Olga)
Ôi em đặc biệt ghen tuông với những cô gái tươi sáng đáng yêu vì em tự ti mình già cỗi ảm đạm, em hay tự kỉ u sầu...
"Em đã già nhiều, nhưng anh đâu có biết,
Hay anh cũng biết rồi? Có thể! ..Nói đi anh! "

Thế rồi, em tiếp tục trôi êm với những câu thơ của Olga:
"Em đi đây, em đi đây
nương theo dòng nước mở
Đừng tìm em qua dấu chân bé nhỏ -
nước xóa liền mọi vết chảy trôi

Phía sau em cầu sẽ mở thôi
để bắt đầu một điều tươi mới
và ở nhà ga, bến phà anh tới
họ cũng chẳng cho anh tin tức của em

Hãy tưởng về giọng em nhẹ êm
giọng hát bài ca xưa mộc mạc,
nhớ sợi tóc hiền ngoan ngơ ngác
Ấm êm mềm mượt chói vàng "

Dù tóc em không có cái màu vàng sáng đẹp đẽ như trong thơ ấy, nhưng em đã luôn nghĩ đến chuyện quay lưng đi...Em nghĩ đến chuyện mình sẽ đi khỏi ANH, đi khỏi những vấn vương ANH, để cả anh và em bắt đầu những điều tươi mới...

Đọc thơ Olga em nhớ Xuân Quỳnh. Em thấy thơ họ có cái dáng vẻ giống nhau thế... Nữ tính không chịu nổi, dịu dàng ngập tràn từng câu thơ giản dị nhẹ nhàng.
"Em có đem gì theo đâu
Em để lại cho anh tất cả
Thành phố tuổi thơ gạch vĩa hè đã cũ
Thành phố tuổi thanh niên hầm hố mới đào
...

Em có đem gì theo đâu
Em để lại cho em tất cả
Bóng cây thưa đường Quang Trung
Phố Nguyễn Du nồng nàn hoa sữa
..

Em có đem gì theo đâu
Em để lại cho anh tất cả
Doi cát vàng với dòng sông đỏ
Bờ bãi quanh năm xanh mướt màu xuân
Những làng hoa hương thoáng xa gần
Vườn hoa trẻ như thuở mười sáu tuổi
Cọng rơm mới tháng mười thơm trải
Trên con đường nắng sáng ta đi
Những con đường ngoại ô
So với tình yêu con đường ngắn quá
Tất cả những buồn vui
Em để lại cho anh tất cả ..."

Anh có để ý thấy mấy câu được lặp đi lặp lại ấy không? Em có đem gì theo đâu/ Em để lại cho anh tất cả. Anh có nghĩ, để lại cho anh tất cả ấy của Xuân Quỳnh cũng giống như: em trao cho anh tất cả, niềm vui, nỗi buồn, kí ức và cuộc sống của em...

Em nhớ rằng mình đã từng ngồi chép những câu thơ này ra giấy:
"Chiều tháng năm nắng ngả thân cây
Em trở lại một mình trên lối - nhớ
Gió trở lại một mình trên mái phố
Khắp một trời phượng đỏ mênh mông
Hoa sen hồng mặt nước thì trong
Cây tường vi mọc gần cây sấu
Trước cây cỏ vô tư em chẳng giấu
Nỗi nhớ anh, nỗi nhớ khôn cùng "
Những câu thơ thật hồn nhiên, mộc mạc, trong trắng và dịu khôn tả.

Em không đủ hồn nhiên để trong sáng như thế.
Em lan man trong kí ức của mình về những bài thơ của các bạn nữ sĩ này. Em giả vờ rung động y như họ về Anh. Giả vờ mình cũng nhớ như thế, mình cũng yêu như thế...
Nhưng rồi, anh ạ, em vẫn chưa có được ANH của riêng em. Em sẽ chả đọc thơ đàn bà con gái viết nữa đâu. À, không đọc thơ của các bạn đàn bà con gái chỉ biết yêu- chỉ sinh ra để viết thơ tình thế nữa đâu.
Tự kỉ lắm.
Vì em khô cằn lửng lơ với hiện thực. Em KHÔNG Anh



Viết dưới ảnh hưởng cách viết note lừa tình của 2 người bạn thân mến
.

Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2010

Bố khỉ

Bố khỉ.
Mẹ kiếp.
Sau khi rất thư giãn, chat chit và lắng nghe người ta khen mình xinh mình dễ thương và người ta nói thích mình. Sau khi nghe điện thoại nữa.
Thì tự dưng giờ trơ trọi ở đây và thấy rằng, rất rõ ràng: Ta muốn được yêu. Ta muốn có được một tình cảm chân thành của riêng ta. Tình cảm chân thành, sự yêu thương chân thành, thật như cái cột nhà.
Ta không thích chưa bao giờ thích mấy cái trò tán tỉnh đơn thuần, những lời ngọt ngào đầy kĩ năng. Ta chỉ thích những lời nói hành động xuất phát từ trái tim.
Như ai đó hát cho riêng ta nghe.
Xúc động vì hình ảnh của ta.
Nghĩ về ta thật nhiều.

Ta muốn được yêu- nồng nhiệt và chân thành.

Nằm sấp nhiều tức ngực.
Có thể tất cả những cảm xúc trên đây chỉ là do sự thay đổi của hoocmôn trong cơ thể.

Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2010

Thoughts

Tại sao những ngôn từ hình ảnh những cảm xúc những suy nghĩ trong đầu mình lại không dưới dạng ngôn từ được nhỉ? Hầu như không?
Là do thói quen không viết không nghĩ bằng lời? Hay do quen lửng lơ không đi đến tận cùng. Không muốn khắc nghiệt không muốn cặn kẽ. Muốn phóng khoáng thoáng đạt như mây gió.
Do tất cả những thứ buồn cười đáng chán gét này cộng lại?
Phải thay đổi?

Đã bao lần vấn hồi?

Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2010

Vẩn vơ

Trời lại mưa, rào rào và tĩnh lặng.
Mình ngồi trước cái PC đã gần chục năm tuổi, kêu cọt kẹt khi chạy disk defragment :P.
Download quá nhanh làm tăng ham muốn, tìm thêm phim nữa down về.
Miệng ngân nga:
Fly me to the moon
And let me sing among the star
Let me see what spring is like
On Jupiter and Mars...

Click bừa vào một Achive của bạn Blue, 2009 August. Beatles,nơi phiêu định hư vô nào của miền kí ức xa xưa, forever autumn. Gently, softly...he wrote. Nhẹ nhàng tinh tế và vấn vương như tơ.
Speak softly, love and hold me warm against your heart
I feel your words, the tender trembling moments start
We're in a world, our very own
Sharing our love that only few have ever known...
Văng vẳng lên trong đầu tớ giai điệu này, bạn Blue ạ, when i'm reading YOU.

Đọc và suy ngẫm

http://tuanvietnam.net/2010-08-23-thien-tai-khong-di-lan-voi-bay-cuu-


Cái khiến mình suy tư nhiều nhất trong bài viết là đoạn này:
Tại sao mỗi người phải biến mình thành một cá nhân "ăn khớp" với xã hội, ăn khớp với những lề thói mà đôi khi chúng chỉ là một mớ bảo thủ hỗn độn được một ít trí khôn ranh mãnh và một vài dữ liệu không đầy đủ của tri thức nhào nặn ra?

Câu hỏi này:
làm thế nào để cộng tồn, để sống với bụi bẩn khi sự che lấp, gian dối biến ảo chung quanh đời người luôn làm sai lệch nhận thức thực tế, làm giới hạn sự tự do, để người ta không dám nghĩ, không dám nói, không dám hành động và không dám tự chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm?

Và đây:
Sự tự do lớn nhất của một dân tộc không phải chỉ biết chấp nhận vinh quang là của chung, còn nhục nhã thì thuộc về chúng nó. Trí tuệ, nhục nhã, sai lầm, khuyết điểm đều phải là của chung, không nhìn vào sự thực ấy, cá nhân không thể khai phóng, không thể tự cởi trói để hướng đến tự do.

Những vấn đề khác thì đơn giản là đồng thuận.

Thèm có quyển Các nhà văn đạt giải Nobel. :(

Thứ Bảy, 31 tháng 7, 2010

Em trai của chị

Chị đã chuyển hết cho em công việc rửa bát, thay vì sharing em buổi trưa chị buổi tối nữa.
Dĩ nhiên vừa là vì chị nghĩ chị đã nấu cơm rồi. Còn em cả ngày chẳng chịu làm chi cả, chỉ đọc truyện, ngủ, rong chơi.
Em thi đại học được 12 điểm. Số điểm thấp hơn là em nghĩ, thấp hơn hy vọng của bố mẹ. Bố mẹ buồn nhiều, hát karaoke để giải khuây mà chẳng hay bằng những hôm trước. Bố mẹ chỉ hát đi hát lại những bài tủ-kiểu văn ôn võ luyện, chị nghe mãi biết mà.

Chị cũng nghĩ, việc rửa bát giờ chỉ của một mình em... Cũng như việc học ấy. Như hôm qua, trưa em không chịu rửa, tối phải lụi cụi rửa rất nhiều. Một mình.
Em hiếu động và cực kì ham vui, ham bè bạn. Điều này chẳng có gì là xấu cả, cuộc sống, ai chẳng mong được như vậy. Nhưng có những việc là của mình, riêng mình, dù chưa cảm thấy vui, dù lụi cụi đơn độc.
Em đã chấp nhận việc phải rửa bát.
Trưa ăn xong em không rửa bát ngay. Lên nhà nằm ngủ, chị cáu kỉnh nói ra nói vào, em cũng cáu kỉnh chị nói nhiều thế tí nữa em rửa. Giờ chị ngồi đây, nghe tiếng em lạch cạch bát đĩa, thấy thương thương...
Nhưng chị biết, đó là việc em phải làm. Nếu không, em sẽ mang một món nợ với cuộc đời.
...Cũng giống như việc học ấy,em đã học chưa đủ ít nhất phần mình-chưa xứng với những gì mình nhận được... Giờ em sẽ mang tạm một món nợ với đời, với sự kì vọng mong mỏi của bố mẹ.
Hãy tự thấy được điều ấy, tự làm như ý mình muốn, em vẫn tự do, Bin yêu thương của chị... :*

Thứ Sáu, 30 tháng 7, 2010

Tim thiếu nắng vàng hồn tôi thiếu gió

Chợt nhận ra nguyên nhân của những nỗi chán chường sau khi chia tay tình yêu.

Nó vốn là bản chất của mình rồi.
Con tim nguội lạnh thiếu nắng.
Tâm hồn cằn khô thiếu gió.

Làm sao bây giờ?
:((

Thứ Sáu, 16 tháng 7, 2010

...

"Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đi
mà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượng
con người ấy không hề giống như ta vẫn biết
trái tim ấy không hề giống như trái tim ta nằm bình yên trong ngực
và ta quặn đau…"
...

"Rồi chúng ta sẽ mỉm cười với cái gọi là ngày xưa
làm thế nào biết trước đúng hay sai để mà lo lắng
ta chỉ đủ bao dung khi đi qua được oán hận
nhìn người mình yêu thương nay sống một cuộc đời với người khác
như một niềm vui…

Sao không cho ta thêm một cơ hội để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người?"

(Nguyễn Phong Việt)

Thứ Tư, 19 tháng 5, 2010

Quotations

"To live is to suffer, to survive is to find some meaning in suffering." (Friedrich Nietzsche)
Nhặt được cái này trên FB 1 người.
Thấy thích

Thứ Sáu, 14 tháng 5, 2010

Trưa lặng

Đi vòng quanh
Thấy người ta viết mà ghen tị quá.
Mình vật vã chẳng viết được ra những xúc cảm đơn lẻ của mình, chẳng viết được ra những suy nghĩ dị biệt, lạc lõng... Viết ra để rồi được chia sẻ. Để bớt băn khoăn...
Muốn viết về tình yêu nữa.
Mà khó quá.
Sao mình cứ tắc nghẽn như bút mực bị cặn.

Làm sao để khơi thông bây giờ?

Thứ Tư, 10 tháng 3, 2010

Ngày lạnh và nỗi cô độc cồn cào

Trời lạnh quá.
Quãng đường gần chục km từ chỗ học trang điểm về nhà không hiểu có gì đặc biệt. Mà mắt mình cứ cay cay rồi hoen ướt. Chẳng rõ là vì lý do gì. Hình như mình đã rơi vào một cơn trầm cảm nhẹ trong khi cắm cúi đi-một mình-giữa thời tiết giá lạnh.
Không phải là một lộ trình quen thuộc gợi nhớ hay đầy kỉ niệm xưa cũ hay cái gì đó tương tự thế. Rõ ràng không phải do con đường. Vậy tại sao mà nỗi cô độc lại dội về ào ào như thế?.... Chắc lại do thời tiết. Do cái lạnh. Và do mình lại đang chẳng làm gì cả. Mình thấy việc mình đi học trang điểm mất công mất thời gian và vô nghĩa quá. Trong khi, mình có thể ở nhà, tìm hiểu-nghĩ- viết cái đề tài nghiên cứu dang dở sắp đến hạn nộp. Trong khi mình có thể đọc một đống sách. Hoặc học tiếng Anh, đọc cái gì liên quan đến chuyên nghành để mà có tí kiến thức hiệu quá- cần dùng trong khoảng thời gian sắp tới!
Mấy ngày nay chẳng làm được gì chẳng học được gì chẳng đọc được gì.
Thật may mắn là cái lạnh buốt vừa làm mình thèm ngủ cũng vừa làm mình trở nên tỉnh táo.
!!!
Ngủ thôi.

Thứ Ba, 19 tháng 1, 2010

Để tình yêu hát

Mình thích album Để tình yêu hát của Mỹ Linh quá.

Nghe.

Ngơ ngẩn.

Và nghĩ đến một người...

Một người yêu mình...

Mình thèm được yêu quá. Thèm được thấu hiểu và chia sẻ, được say mê...

Nhưng không thể vì thèm thuồng mà vội vàng được.

"Tương tư là chuyện dở hơi vô cùng" cơ mà.

:) Hãy bình tâm lại. Nhé?!

Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2010

Heart of mine

Norah, you told what i wanna tell myself. Many thanks to you!

Heart of mine,
Be still
You can play with fire,
But you'll get the bill
Don't let him know
Don't let him know that you love him
Oh, don't be a fool, don't be blind
Heart of mine

Heart of mine,
Go back home
You've got no reason to wander
No reason to roam
Don't let him see
Don't let him see that you need him
Oh, don't push yourself over the line
Heart of mine

[bridge]

Heart of mine,
Go back where you been
The only trouble with you
Is if you let him in
Don't let him hear
Don't let him hear where you're goin'
Oh, I'm tired of ties that bind
Heart of mine

[bridge]

Heart of mine,
So malicious and so full of guile
I give you an inch
And you take a mile
Don't let yourself fall
Don't let yourself stumble
Oh, do the time, don't do the crime
Heart of mine

Heart of mine...

Oh, oh, oh...

Heart of mine...

Thứ Bảy, 16 tháng 1, 2010

Quo Vadis

What am I to you
Tell me darling true
To me you are the sea
Vast as you can be
And deep the shade of blue

When you're feeling low
To whom else do you go
See I cry if you hurt
I'd give you my last shirt
Because I love you so

If my sky should fall
Would you even call
Opened up my heart
I never want to part
I'm giving you the ball

When I look in your eyes
I can feel the butterflies
I love you when you're blue
Tell me darlin true
What am I to you

Yah well if my sky should fall
Would you even call
Opened up my heart
Never want to part
I'm giving you the ball

When I look in your eyes
I can feel the butterflies
Could you find a love in me
Could you carve me in a tree
Don't fill my heart with lies

I will you love when you're blue
Tell me darlin true
What am I to you
What am I to you
What am I to you

Now that i know everything went wrong, what can I do? Quo Vadis???

Thứ Năm, 14 tháng 1, 2010

Buổi sáng ngày 14/01/2010

Đáng lẽ ra giờ ta phải ở thư viện quốc gia rồi.
Nhưng ta lại ngồi đây, muốn viết một cái gì đó.
Ta phải ghi lại những băn khoăn ngờ vực trong lòng ta lúc này. Để rồi sau này nhìn lại ta sẽ càng hiểu ta hơn.
Đã lâu ta không viết được cái gì đó sáng rõ.
Từ khi biết mình có kiểu tư duy "trừu tượng ngẫu nhiên" ta càng để mặc mình lãng đãng mơ hồ. Hiểu một cách mơ hồ. Nghi ngờ mơ hồ....
Cứ như là 1 day dreamer...
Bao giờ mới tỉnh lại?

Hãy tỉnh lại và sống cho tử tế đi THANH!

Thứ Hai, 11 tháng 1, 2010

Dây buộc tóc màu xanh lục sẫm

Mình đã làm mất dây buộc tóc màu xanh lục sẫm rồi.
Trước tóc mình thẳng đơ (tự nhiên) và mỏng. Sau khi làm tóc, tóc bồng bềnh rồi thì mình mới bắt đầu dùng cái dây buộc tóc xanh lục sẫm này. Mình thích nó lắm, đi đâu cũng mang theo. Vì khi ăn thì buộc tóc gọn vào ăn mới thích. Và vì mình thấy khi buộc tóc bằng dây màu xanh lục sẫm ấy thì dù cẩu thả như thế nào cũng đẹp.
Thích như vậy mà để mất.
Gắn bó như vậy rồi lại để rời tay...

Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2010

Mở lòng

Sau một cuộc tình dài rộng, mở lòng trở lại là một cảm giác rất khó khăn.

Tôi thường nghĩ đến một ngôi nhà đóng cửa quá lâu và cánh cửa quên mất cách đóng mở. Cánh cửa quen ôm vào và gìn giữ một cách cẩn trọng những yêu thương bên trong. Và khi những yêu thương đó nói với cánh cửa: Ta phải rời đi thôi, rồi sẽ có một yêu thương khác đến, hãy mở cửa đón nhận và lại gìn giữ cẩn trọng như đã ôm ta vào lòng nhé! Thế rồi yêu thương rời đi như một ngọn gió. Cánh cửa gật đầu. Cánh cửa định làm theo cái gật đầu ấy. Nhưng mãi vẫn không mở được. Cánh cửa quên cách mở ra mất rồi. Và ngôi nhà cứ thế khép cửa. Nhưng không để gìn giữ yêu thương. Chỉ khép một sự trống rỗng vô hồn ở bên trong.

Tôi nghĩ đến những cái gật đầu và lắc đầu trong tình yêu. Người ta có thể lắc đầu trước một người mình biết là yêu hơn cả bản thân mình, nhưng lại cũng có thể gật đầu trước một người trái tim mình không hề rung động. Thì tình yêu vốn không có một logic nào cả. Khi chàng trai hỏi: Em còn yêu anh không? Cô gái lắc đầu. Khi chia tay, chàng trai nói với cô gái: Em hãy chọn một người tốt và gật đầu nhé! Cô gái gật đầu. Họ rời nhau. Nhưng cả hai cái gật đầu và lắc đầu đó đều chẳng mang một ý nghĩa thực sự nào đúng như nó phải thế cả. Giống như cái then cửa hỏng, cái lắc đầu ấy không khép laị được tình yêu mà cái gật đầu ấy cũng chẳng mở ra được một mối tình mới.

Tôi nghĩ đến những vết thương. Tuy có lành lặn, có khép miệng thì vẫn để lại những vết sẹo. Vết sẹo dù mờ, dù không đau đớn nữa thì vẫn ở đó. Và một ngày nào đó sẽ lại tỉnh thức. người ta dù muốn quên đi, dù muốn nhìn lớp da lành lặn mà không nghĩ gì cả, thì vẫn sẽ có những ngày trái gió, vết thương lại giần giật đau. Lại thấy như rơi tõm trở lại vào những đau đớn cũ, thấy thời gian chưa hề trôi qua.

Tôi lại nghĩ đến sự khó khăn của việc mở lòng sau một tình yêu. Có phải vì người ta sợ đau lần nữa, vì không quên được bóng hình cũ hay vì đã qúa quen với mối tình cũ? Có lẽ không chỉ thế. Nhưng vì cái gì thì tôi cũng không sao hiểu nổi, cắt nghĩa nổi. Trái tim có lý lẽ riêng mà nếu hiểu được, cắt nghĩa được có lẽ chúng ta đều đã hạnh phúc rồi.

Cảm giác mở lòng trở lại sau một tình yêu thực sự là một cảm giác rất khó khăn. Nhưng dù sao, tôi nghĩ, cũng nên chờ đợi và lắng nghe trái tim mình.

Nguồn : Huyen's blog

Thứ Năm, 7 tháng 1, 2010

Muốn văng một câu chửi thề...nhưng thôi

Để một người lạ bước vào cuộc đời ta thật là mạo hiểm. Risky. Làm việc đó cũng như là ta đang thử thách bản thân ta.
Và một cách quá vội vàng không đề phòng, ta đã để họ bước vào cuộc đời mình, bước vào thế giới của mình và tiến đến gần lắm trái tim mình.
Ta dại khờ quá.
...
Dại khờ rồi đau...

Lại muốn văng 1 câu chửi thề... nhưng thôi...
"Ngược lòng mình tìm về nông nổi" giờ đáng đời chưa..

Cố mà tìm lấy sự bình yên nhá.
Bình yên một thoáng cho tim mềm
Bình yên ta vào đêm
Bình yên để đóa hoa ra chào
Bình yên để trăng cao
Bình yên để sóng nâng niu bờ
Bình yên không ngờ
Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên....