Vì thời gian này anh khó tập trung vô cùng nên anh chọn tiếp một cuốn mỏng để đọc.
Anh đọc xong Vô tri được tuần rồi, đang đọc Tình yêu kéo dài 03 năm của bạn Beideger nhố nhăng rồi, nên ấn tượng về Vô Tri bớt rồi. Anh chỉ có thể nói là
- Milan Kundera là một tác giả anh thực sự thích.
- Bác Milan Kundera này là một phẫu thuật gia tâm lý. Bác ấy hướng đến con người, giải phẫu tâm lý họ, đi vào những ngóc nghách quanh co sâu nhất trong tâm hồn họ.
- Không có đường lui. Anh phải tìm đọc tất cả tác phẩm của Milan Kundera đã được dịch ra tiếng Việt thôi.
Wiki bảo anh rằng mới có từng này thôi:
+Sự bất tử, Ngân Xuyên giới thiệu và dịch, tạp chí Văn học nước ngoài số 1-1996.
+Nghệ thuật tiểu thuyết, Nguyên Ngọc dịch, Nxb Đà Nẵng, 1998
+Sự bất tử. Chậm rãi. Bản nguyên, Ngân Xuyên dịch (từ tiếng Nga và tiếng Pháp), lời bạt của Nguyên Ngọc, Nxb Văn học và Trung tâm Văn hóa Ngôn ngữ Đông Tây, 1999
+Tiểu luận, Nguyên Ngọc dịch, Nxb Văn hóa Thông tin và Trung tâm Văn hóa Ngôn ngữ Đông Tây, 2001 (gồm "Nghệ thuật tiểu thuyết" và "Những di chúc bị phản bội")
+Đời nhẹ khôn kham, Trịnh Y Thư dịch, 2002
+Cuộc sống không ở đây, Cao Việt Dũng dịch, Hà Nội:Nxb Văn hóa Thông tin và Trung tâm Văn hóa Ngôn ngữ Đông Tây, 2003 (phụ lục: Francois Ricard, "Cách nhìn nhận của quỷ Satan")
+Điệu valse giã từ, Cao Việt Dũng dịch từ bản tiếng Pháp của Francois Kerel, Hà Nội:Nxb Hội Nhà Văn và Trung tâm Văn hóa Ngôn ngữ Đông Tây, 2004
+Những mối tình nực cười, Cao Việt Dũng dịch, Hà Nội:Công ty Nhã Nam và Nxb Văn học, 2009.
+Vô tri, Cao Việt Dũng dịch, Hà Nội:Công ty Nhã Nam và Nxb Văn học, 2010.
Anh đã đọc 2 cuốn Những mối tình nực cười và Vô tri. :( Giờ khi lang bạt hiệu sách anh sẽ hỏi Đời nhẹ khôn kham, Cuộc sống không ở đây và Điệu Valse giã từ. Những mục trên nữa không thuộc vùng nghiên cứu của anh, nó giành cho bạn nào chuyên nghành viết lách hehe.
Anh lật lại sách và thấy một vài đoạn anh ghạch ghạch và ghi ghi linh tinh bên cạnh- tức là đoạn ấy đã khiến anh si ngẫm nhiều hơn đoạn khác (chắc là vì nó có liên quan gì trực tiếp tới anh rồi :D )
Cô biết mình rất có khiếu trong việc chịu ơn; cô từng luôn coi đó là phẩm chất lớn nhất của mình; khi sự chịu ơn điều khiển cô, một tình cảm yêu đương chạy đến như một người hầu gái ngoan ngoãn. Cô chân thành tận tụy với Martin, cô cũng chân thành như vậy với Gutaf. Nhưng có gì mà kiêu hãnh được với chuyện ấy? Sự biết ơn, liệu nó có phải chỉ là một tên gọi khác của sự yếu đuối, của sự phụ thuộc? Cái mà tự nay cô mong muốn, đó là tình yêu không chút biết ơn nào! Và cô biết rằng một tình yêu như thế, cần phải trả cho nó cái giá là một hành động táo bạo và liều lĩnh.
Biết ơn là trí nhớ của trái timHai câu thơ trong tập Rỗng ngực của Phan Huyền Thư mua tại một Ngày thơ VN xa lắm rồi, hồi ấy mình còn trẻ, còn chưa yêu đương gì nên đọc không thấy đâu vào đâu cả (mà không hiểu sao cứ nhớ?). Đến cái hôm mình đọc thấy đoạn này của Kundera, mình mới "à, ra thế..."
Tình yêu bẩm sinh đãng trí...
...
:)