Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2010

Vẩn vơ

Trời lại mưa, rào rào và tĩnh lặng.
Mình ngồi trước cái PC đã gần chục năm tuổi, kêu cọt kẹt khi chạy disk defragment :P.
Download quá nhanh làm tăng ham muốn, tìm thêm phim nữa down về.
Miệng ngân nga:
Fly me to the moon
And let me sing among the star
Let me see what spring is like
On Jupiter and Mars...

Click bừa vào một Achive của bạn Blue, 2009 August. Beatles,nơi phiêu định hư vô nào của miền kí ức xa xưa, forever autumn. Gently, softly...he wrote. Nhẹ nhàng tinh tế và vấn vương như tơ.
Speak softly, love and hold me warm against your heart
I feel your words, the tender trembling moments start
We're in a world, our very own
Sharing our love that only few have ever known...
Văng vẳng lên trong đầu tớ giai điệu này, bạn Blue ạ, when i'm reading YOU.

Đọc và suy ngẫm

http://tuanvietnam.net/2010-08-23-thien-tai-khong-di-lan-voi-bay-cuu-


Cái khiến mình suy tư nhiều nhất trong bài viết là đoạn này:
Tại sao mỗi người phải biến mình thành một cá nhân "ăn khớp" với xã hội, ăn khớp với những lề thói mà đôi khi chúng chỉ là một mớ bảo thủ hỗn độn được một ít trí khôn ranh mãnh và một vài dữ liệu không đầy đủ của tri thức nhào nặn ra?

Câu hỏi này:
làm thế nào để cộng tồn, để sống với bụi bẩn khi sự che lấp, gian dối biến ảo chung quanh đời người luôn làm sai lệch nhận thức thực tế, làm giới hạn sự tự do, để người ta không dám nghĩ, không dám nói, không dám hành động và không dám tự chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm?

Và đây:
Sự tự do lớn nhất của một dân tộc không phải chỉ biết chấp nhận vinh quang là của chung, còn nhục nhã thì thuộc về chúng nó. Trí tuệ, nhục nhã, sai lầm, khuyết điểm đều phải là của chung, không nhìn vào sự thực ấy, cá nhân không thể khai phóng, không thể tự cởi trói để hướng đến tự do.

Những vấn đề khác thì đơn giản là đồng thuận.

Thèm có quyển Các nhà văn đạt giải Nobel. :(