Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

The Seven Most Important Men in a Woman’s Life

1. The Doctor – who tells her to “take off all her clothes.”
2. The Dentist – who tells her to “open wide.”
3. The Milkman – who asks her “do you want it in the front or the back?”
4. The Hairdresser – who asks her “do you want it teased or blown?”
5. The Interior Designer – who assures her “once it’s inside, you’ll LOVE it!”
6. The Banker – who insists to her “if you take it out too soon, you’ll lose interest!”
7. The Primal Hunter – who always goes deep into the bush, always shoots twice,
always eats what he shoots, but keeps telling her “Keep quiet and lie still

Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2009

Giận mình quá thể

Sa lầy trong thời gian dài.
Đau khổ không biết bao nhiêu mà kể.
Cuối cùng cũng tìm được lý do, tại sao lại rơi vào tình trạng tồi tệ thế này- trong khi thông minh và nhạy bén.
Là do không tin vào chính mình! Do chưa đủ niềm tin vào bản thân. Và cứ cố gắng tìm ai đó để đặt cái gọi là Niềm Tin.
Hãy nhớ, thứ đó phải đặt trong tim và khối óc của chính mình trước.

Cố lên!

Thứ Tư, 9 tháng 9, 2009

Entry ngày 09/09/09

Chả lẽ lại không làm được một cái entry nhân dịp đáng nhớ này? Vào cái ngày trọng đại mà 10 năm mới có được 1 lần - ngày số đẹp. Ha ha. Đến 10 năm nữa 3 số 9 mới tái hợp lại với nhau. Thế.. há chẳng phải ngày này trọng đại đáng kỉ niệm hơn ngày 29/2. 4 năm ta đã được gặp 1 lần. Bốn năm và một thập kỉ khác nhau nhiều lắm.

Một ngày mùa thu nắng. Nóng. Oi bức.
Chả lãng mạn tẹo nào.

Hà Nội ngày càng trở nên khó chịu đựng. Nhất là khi chẳng còn Người Hà Nội nào là thân thuộc. Hà Nội ngày càng trở nên xa lạ...

Tự hỏi. Ra trường rồi, mình ở lại cái nơi xa lạ này để làm gì?
Chỉ để chứng tỏ năng lực của mình với những người biết mình? Để tiền thân? Để có hy vọng kiếm được nhiều tiền hơn?
Tất cả những điều này có quan trọng với mình không?

Thứ Hai, 7 tháng 9, 2009

Hội chợ phù hoa

Tại sao lại là Vanity?
Không biết bạn có biết cuốn tiểu thuyết Vanity Fair- Hội chợ phù hoa không?
Tôi không đủ sức để đi đến hết câu chuyện. Chỉ đọc đủ để biết cái không khí trong Hội chợ phù hoa. Đầy những lời lẽ khéo léo hoa văn đầy hàm nghĩa nhưng lại thật vô nghĩa. Cái thế giới ấy-những câu chuyện những mẩu đỗi thoại và theo cái hướng tư duy của người kiểu “Trừu tượng ngẫu nhiên” như tôi thì nhớ nhất là cái không khí ấy. Và thỉnh thoảng gặp gỡ một số người, tham gia những cuộc trò chuyện của họ, tôi thấy mình đang bước vào Hội chợ phù hoa.
Rất tiếc là tôi chẳng còn nhớ gì về cuốn sách để-chẳng hạn-tóm tắt lại nội dung hoặc bình xét chỗ này chỗ kia, vài mẩu hoặc vài chi tiết đáng nhớ.
Chỉ nhớ được cái không khí trong Hội chợ phù hoa ấy và hiểu được rằng nó không phù hợp với mình. Mình sẽ vô cùng xa lạ và lạc lõng ở nơi ấy. Mình cần phải nhớ, để tránh xa, để đừng rơi vào cái nơi ấy. Và quan trọng nhất là đừng đóng một vai nào trong đấy. Thà lạc lõng còn hơn tham gia. Vì đã như là đứng từ trên cao nhìn xuống cả Hội chợ rồi, thấy cả sự bi hài kệch kỡm nhạt nhẽo vô vị giả dối đáng chán-đáng sợ rồi. Nên lo nhất mình lỡ bị cuốn vào.
Lo nhất mình trở nên phù hoa phù phiếm.

Biết là mình chẳng có lúc tránh khỏi như thế. (dù sao mình cũng hít cái không khí ở Vanity Fair nhiều rồi, chẳng lẽ không tự nhiễm độc)
Nhưng hãy nhớ thanh tẩy mình nhé.
Bố dạy mình sống như thế.
Giản dị
Chân thành.
Thực.

Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2009

Tiền

Bực bội quá. Tiền tiền tiền tiền
Khó chịu
Tức thế
Tức quá
Muốn được tin tưởng
không muốn thế
chỉ vì tiền
ghét lắm

Bản năng nói: Hãy nổi loạn.
Lý trí kêu: Hãy kìm giữ!
Ngày chết đuối ngày.
Ta chết đuối ta.Trong ngàn vạn điều mâu thuẫn.
lạc lối trong mê cung những thứ tưởng _ chừng _ bình _yên.
Điều gì day dứt trong ta
Khi dường như đường ray dựng sẵn đã vờ vĩnh là hoàn hảo?
Vẫn không khỏi đắng ngắt khi biết rằng xa tít tắp
Biết đâu… ta gục ngã khi vừa kịp chạm đến bình minh.
Biết đâu… ta chẳng nói nổi lời yêu với những thứ bản năng ta sẵn có.
Biết đâu… ta cố quên đi để đuổi kịp những chuyến tàu chen chúc hàng vạn người lao đi về phía trước.
Biết đâu… người ta thương vừa gạt nước mắt xót xa
Mà ai nào hay biết.
Hiếu thắng.
Vinh quang.
Hư danh.
Tuổi trẻ.
Có lẽ nào ta nên từ bỏ tất cả để vuốt ve lấy những thứ bình thường, giản dị hơn chăng…
Có lẽ nào ta dừng bước, quỳ gối xuống ven đường mà tự liếm vết thương như một con mèo tội nghiệp.
Có lẽ nào ta nhắm mắt để hài lòng tựa đầu vào một đôi vai xa lạ đang chờ sẵn.
Có lẽ nào chiều xuống, ta chỉ cần một bàn tay ấm mà không để tâm đến bàn tay đó có thuộc về ta…
Không phải lỗi thuộc về ai.
Nếu nỗi cô độc của ta là trong suốt.
Nếu ta chạm vào đáy trái tim mình và thấy hoàn toàn trống rỗng.
Nếu ta để lý trí kìm giữ mình trên một chuyến tàu luôn luôn đi trên vực thẳm như một trò leo dây đầy kiên nhẫn.
Chẳng qua cũng chỉ là một thứ lựa chọn giản đơn.
Như ngàn vạn điều ta từng lựa chọn trong cuộc đời này

(Thơ của bạn Cappuccino)