Tại sao lại là Vanity?
Không biết bạn có biết cuốn tiểu thuyết Vanity Fair- Hội chợ phù hoa không?
Tôi không đủ sức để đi đến hết câu chuyện. Chỉ đọc đủ để biết cái không khí trong Hội chợ phù hoa. Đầy những lời lẽ khéo léo hoa văn đầy hàm nghĩa nhưng lại thật vô nghĩa. Cái thế giới ấy-những câu chuyện những mẩu đỗi thoại và theo cái hướng tư duy của người kiểu “Trừu tượng ngẫu nhiên” như tôi thì nhớ nhất là cái không khí ấy. Và thỉnh thoảng gặp gỡ một số người, tham gia những cuộc trò chuyện của họ, tôi thấy mình đang bước vào Hội chợ phù hoa.
Rất tiếc là tôi chẳng còn nhớ gì về cuốn sách để-chẳng hạn-tóm tắt lại nội dung hoặc bình xét chỗ này chỗ kia, vài mẩu hoặc vài chi tiết đáng nhớ.
Chỉ nhớ được cái không khí trong Hội chợ phù hoa ấy và hiểu được rằng nó không phù hợp với mình. Mình sẽ vô cùng xa lạ và lạc lõng ở nơi ấy. Mình cần phải nhớ, để tránh xa, để đừng rơi vào cái nơi ấy. Và quan trọng nhất là đừng đóng một vai nào trong đấy. Thà lạc lõng còn hơn tham gia. Vì đã như là đứng từ trên cao nhìn xuống cả Hội chợ rồi, thấy cả sự bi hài kệch kỡm nhạt nhẽo vô vị giả dối đáng chán-đáng sợ rồi. Nên lo nhất mình lỡ bị cuốn vào.
Lo nhất mình trở nên phù hoa phù phiếm.
…
Biết là mình chẳng có lúc tránh khỏi như thế. (dù sao mình cũng hít cái không khí ở Vanity Fair nhiều rồi, chẳng lẽ không tự nhiễm độc)
Nhưng hãy nhớ thanh tẩy mình nhé.
Bố dạy mình sống như thế.
Giản dị
Chân thành.
Thực.
Mình có thể đăng nhận xét sao
Trả lờiXóa