Thứ Hai, 6 tháng 10, 2014

Kỳ xa người yêu dài chưa từng thấy

Huy đi New Zealand 3 tháng. Thanh chưa khi nào phải xa người yêu lâu như vậy, 1 tuần còn chưa nói chi 3 tháng, 10 ngày còn chưa nói chi gấp hơn 9 lần. Hiu hiu.
Ngày đầu Thanh khóc quá trời. Sáng ngủ dậy mắt sưng húp. Ngày 2 nước mắt hay rỉ bất ngờ, chỉ với 1 dòng ý nghĩ thoáng qua nào đấy về chuyện xa cách. Ngày 3 cũng loáng thoáng nước mắt...
Kể ra thì khóc lóc vậy cũng kỳ. Huy đi rồi Huy lại về. Huy cũng liên lạc thường xuyên, vẫn nhắn tin í ới, vẫn thỉnh thoảng nghe tiếng, nhìn thấy hình. Nhưng...CẢM XÚC VỐN LÀ KHÔNG THỂ LỰA CHỌN!
Thanh có thể lựa cho mình những suy nghĩ tích cực, hướng về Khôi, đang lớn lên từng ngày; hay về niềm vui đoàn tụ; hay về những gì mình có thể làm trong thời gian này... Không may là cứ luôn có những ý nghĩ nhảy ra kiểu pop-up, về mùi của Huy, về những điều ko thể chia sẻ khi ở xa nhau, về khát khao được gần gũi, đụng chạm da thịt, ve vuốt làn da mềm mịn, sờ ti bự vân vân mây mây. Những ý nghĩ pop-up đó cấu thành nên cảm xúc, nên nỗi nhớ và nỗi buồn nữa.

Không hiểu Thanh buồn tới mức nào mà đêm lơ mơ ngủ rồi tự nhiên một câu hát lại vọng tới...đôi ta như bước trên đỉnh sầu... Thanh phân vân với "đỉnh sầu" một lúc-hay vậy ta- rồi thiếp ngủ tiếp. Ngày hôm sau thì lần mò đọc lại lyric bài Buồn. Lyric rất thơ, nhiều ý hay mà Thanh hơm bít tác giả là ai, nên Thanh lại google tiếp nhạc sĩ Y Vân. Y Vân chắc nổi tiếng nhất với 60 năm cuộc đời. Ổng có hẳn 1 bài tên là Đỉnh sầu Lệ Thu hát, nhưng ít người biết, Thanh nghe thử loáng thoáng hổng thấy vô tai. Chắc ổng cũng thích cái hình ảnh "đỉnh sầu" của mình...

Buồn như trong một ngày hai đứa không gặp mặt
Buồn như khi gặp mặt không còn chuyện để vui
Còn xơi buồn của Thanh mới có cơ lên đến cái 'đỉnh sầu' vì từ lần đầu tiên gặp mặt, Thanh vs Huy lúc nào cũng có bao nhiêu chuyện để vui. Dù là Thanh không ngăn được mình buồn 'lưng chừng dốc' và nhớ.
~9 chục ngày nữa thì càng nhiều chuyện để vui cơ. Hiu hiu.