Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2019

Một kỷ niệm về em bé Lơ

Giây phút em bé Lơ môi sưng vều vẫn toét miệng cười với mẹ làm trong lòng mẹ dâng lên một sự xúc động kỳ lạ. Thương. Yêu. Ấm áp. Chắc hẳn em đau lắm. Nhưng em vẫn tha thứ cho mẹ đã bỏ em trong phòng một mình mà nhoẻn cười với mẹ bằng một ánh mắt trong veo lấp lánh.
Làm sao miêu tả được hết cái đẹp em đang sở hữu. Làm sao có thể không yêu em bé ngát hương thơm rạng rỡ trong lành này.

Last modified 04.07.18

Một đêm lòng đầy xao động, hết đọc lại những bức thư tình cũ, quay ra đọc thơ quy chiếu rồi mở blog mình...thấy blog hiu quạnh quá, nhớ rằng trong note đôi khi type nhanh vài cảm xúc, liền mở ra tìm, xin cúng blog thân yêu.

Trên đây là những cảm xúc của chị mẹ trong phòng ngủ nhà cậu Hùng trên LC, sau khi sự tình xảy ra. Sự tình ấy là, chị mẹ để em ngủ trên giường, trong phòng ngủ, chặn em một cái gối ôm cao rồi sang phòng cậu mợ đối diện buôn chuyện. Khi nghe thấy tiếng em khóc toáng lên chạy sang, thì thấy em bò lồm cồm dưới đất, mồm chảy đầy máu, khóc lặng người. Ngay sau khi bế em lên dỗ dành, lau bớt vết máu ở miệng em, ngồi thần ra nhìn em trong đầu hàng trăm ý nghĩ trách móc bản thân, thì đã nhận được nụ cười em như ban phước.
Mình thật là một người mẹ hạnh phúc biết bao, vì có em Lơ.