Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011

Cũng biết giận đấy

:| Cũng biết giận đấy. Cũng biết cáu đấy.
Thật
x-( x-(

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011

Có được không em?

"...tự làm đau mình bằng cách giữ lấy bão giông và nhường phần bình yên nhỏ bé
cho những người mình yêu thương lặng lẽ
rồi có được gì đâu?
Rồi có được gì khi một mình mình chống chọi với đêm thâu
rồi có được gì khi trên hai vai ngày nhiều thêm vết xước
rồi có được gì khi mỉm cười mà trong lòng chất đầy đau đớn
rồi có được gì khi chìa tay ra mà trái tim hoàn toàn biết trước
mình sẽ thua…

Bỏ xuống đi
cuộc đời của chúng ta đâu thể giống như một câu chuyện đùa
kể cho người này, người kia nghe để mua vui lòng thương hại
mình hiểu rõ yêu thương thẳm sâu nhất là yêu thương của những con người từng trải
một cái xiết tay, một cái tựa vai… có thể khiến con người ta cam tâm đánh đổi
cả một cuộc đời tính từ lúc lớn khôn!

Mang một thứ gì đó trên vai có thể làm cho con người ta hạnh phúc vô cùng
như được chia sẻ và bao dung mà ít ai làm được
cảm giác của một người thấy mình chịu đau giỏi hơn người khác
cảm giác của một người thấy mình ngồi trong bóng đêm mà tình yêu tỏa sáng
cảm giác của một người đứng im mà thấy mình nhìn ra cả một thế giới rộng lớn
nào có biết được đâu?

Có biết được chúng ta đang tin vào một thứ giống nước chảy dưới chân cầu
tin vào một thứ được nắm giữ bởi một người mà ta không thể giữ
tin vào một tình yêu mà ngay cả ta cũng không chắc chắn là đầy đủ
tin vào số phận đã dạy cho ta cách biết ơn một con người làm cho ta mất ngủ
với nước mắt suốt chiều dài của đêm…"

Có đồng cảm không hả, Kưm của chị?

Có được không (Nguyễn Phong Việt)

Thứ Hai, 12 tháng 12, 2011

Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2011

Chân dung trẻ tự kỷ




Trẻ tự kỷ vốn là những bé nhạy cảm, tâm hồn mong manh. Bé có thể xúc động khôn nguôi vì những điều bé nhỏ, đơn giản, tưởng chừng như là một "?", một vài tấm hình tự dưng bé thấy trong máy mình, hoặc bé gọi mà người ta không nghe, không đáp lại.

Trẻ tự kỷ bản chất là những bé nhiều tình cảm, nhưng không biết thể hiện tình cảm của mình, không biết cách nói cho người khác biết mình cần gì muốn gì. Nên không có được những tình cảm như mong muốn.

Trẻ tự kỷ cần được thấu hiểu, khuyến khích động viên cởi mở cõi lòng. Để tiếp cận trẻ tự kỷ, hãy chân thành, trong sáng, tự nhiên và thấu hiểu. Đặc biệt quan trọng cần để cho bé biết bạn không ngừng quan tâm, luôn hướng về bé.

Hehe. Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.

Mong đợi ngậm ngùi

Trong lúc đợi mẹ ở hiệu sách, đã vớ tạm mấy cuốn truyện đọc.
Một cuốn mỏng của một bạn nữ người Nhật Bổn nào đó được các bạn làm sách (dám) xưng tụng là sánh ngang với Murakami 8-x Đọc chán lè và dĩ nhiên mình đã Delete bạn ấy cùng những gì liên quan ra khỏi bộ nhớ. Quên những thứ không hay là một việc khá tự nhiên với mình.
Một cuốn tuyển truyện ngắn của Phan Hồn Nhiên. Truyện Phan Hồn Nhiên (theo trí nhớ của mình) có màu sắc thường giống nhau, mang lại những cảm nhận giống nhau. Nhói lòng và xúc động (ấy là mình dễ xúc động với những nỗi cô đơn trong truyện Phan Hồn Nhiên thế). :-s Muốn làm một cái so sánh là, truyện bạn Nhiên giống với những bức ảnh đèm đẹp, phớt gợi ra điều gì đấy của các bạn trẻ yêu nhiếp ảnh rất dễ tìm thấy trên mạng thời gian này. Nhận xét có vẻ tinh tướng thế, nhưng mình thích truyện ngắn bạn Nhiên. Thích những tình cảm giản di sâu lắng vượt khỏi những phù phiếm, những thứ chán è của đời thường và xã hội. Là sự thấu hiểu, thông cảm. Là sự cảm nhận thấy nhau, cảm nhận thấy cái linh hồn cô độc của nhau.
Nói chung, bạn Phan Hồn Nhiên phác họa lên đúng cái mình thích.
Trong một truyện của bạn, 2 nhân vật chính sau khi thấy nhau đã thốt lên như này:
Thật lạ lùng khi trái tim chớm yêu, không ngừng hát khẽ rằng còn bao điều tốt lành đang chờ phía trước

Nghe êm và trong trẻo thế...
Mình thuộc kiểu người không mấy thích những thứ êm đềm. Thích trà đặc, cafe đặc, chocolate đắng, thích những thứ gai góc trần trụi, thích mùi Đức hơn mùi Pháp. Thế nhưng mình vẫn thích cái êm đềm trong trẻo trong cái truyện ngắn ấy của bạn Nhiên. Giữa cái cuộc đời bụi mù và mức độ ô nhiễm không khí ngày càng tăng này, một tình yêu trong trẻo lại càng thật quý báu.

Căn bệnh mãn tính khiến mình lại phân vân, có phải mình còn trẻ, mình nhiều ảo tưởng nên mình mới mong đợi và thích những điều như thế. Thấy xúc động và vấn vương với câu văn kia...

* Mình nhớ là bác Umberto Eco trong Đi tìm sự thật biết cười có nói là, tựa đề chả cần phải liên quan gì đến nội dung cả. :))

Thứ Năm, 8 tháng 12, 2011

Tâm xự

Hum nay đọc blog bạn Hiền, mới chợt nhận ra blog bạn cũng có hình mấy con chim bay. Nhưng nhỏ hơn của mình. Được cái giống là bọn chúng đều bay đi đâu đó. Của bạn Hiền bay về bên phải, xét từ vị trí laptop của mình thì là bay về phương Nam, của mình bay về bên trái, phương Bắc.
Lúc nãy muốn phone bạn Hiền, rủ bạn đi quán cafe ở Trường Chinh của giai có tai nghe Bose cũ giới thiệu. Nhưng chẳng biết liên lạc với bạn bằng số nào. Có mấy tin nhắn đầy tâm trạng gửi vào số 093 not delivered. Có mấy lúc mình sẵn sàng đề chia sẻ những khúc quanh co góc tối tâm hồn mí bạn Hiền cũng hem liên lạc được. Mấy lúc muốn làm gì đó cho bạn Hiền cũng hem liên lạc được. Lúc muốn trả tiền cũng hem liên lạc được :"> :"> Nên giờ hết muốn trả tiền òi. Dù những cái khác vẫn muốn. Bạn Hiền bé nhỏ bao giờ mí thoải mái và cười cả trong ánh mắt khi ở bên mình nhỷ?


Hum nay nấu cơm, thì 2 pet đều dạt nhà. Lúc nấu cơm có nhận ra rằng mình đã lâu lắm không nấu cơm. Lúc ăn cơm có nhận ra rằng đã lâu lắm không ăn cơm 01 mình. Lúc ăn cơm 1 mình có nhận ra rằng mình đã lâu lắm không xem phim truyền hình.

Bạn Ngọc Bích dự báo thời tiết nhìn nặng nề căng thẳng ế. À không, nhìn bạn ấy nghiêm túc, tốt. Tuy nhiên 2 bên lông mày dãn ra một tí thì tốt, đừng nhíu mày bạn Bích, sẽ xinh hơn nhiều đấy. :-ss Ối giời bạn ấy báo tin dữ, giời lạnh òi.

Oh, vừa viết blog vừa làm các việc khác lạc đề quá. Up tạm cái ảnh để kết thúc vấn đề vậy.


Pic này mình thích nhưng giai nhìn đều bảo chả xinh bằng ngoài đời :))



Pic này để quảng cáo tình cảm của mình với 02 pet. Có pet lòng ta tươi sáng hơn :D



Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011

Love me like a river does



Cám ơn bác François đã share cái này với em.
Nỗi buồn của em, mang màu như bạn Melody Gardot trong bài này...

Estranged


Là bài dài nhứt trong album Use your Illusion II của Gun'n'Roses 9 phút.
Chỉ với 4 câu này:
When you're talkin to yourself
And nobody's home
You can fool yourself
You came in this world alone
Bài hát biến thành bài anh để ý nhất album.
 Sự cô độc có thể biến con người ta thành điên loạn như thế nào? >"<
Anh lại nhớ tới Trăm Năm Cô Đơn và mấy cuốn khác của Gabriel Garcia Maquez.

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

Ngôi nhà ngăn nắp giành cho người rỗng tuếch

Thật bõ công chờ đợi
Trời lạnh cho tê người
Tê buốt hai đôi bàn tay luôn
:x :x :x

Vô hướng khiến cho con người ta dễ làm nhiều chiện linh tinh quá. Haiza. Anh sẽ chỉ như vầy hết tháng 12 thoai. Anh hứa, anh thề, anh đảm bảo.

Câu tiêu đề kia nhặt trên blog của 1 real man (hehe). Mềnh vốn cả tin giai nói gì nghe thế, nên là, hê hê hê. :">

Hãy tin anh, anh chỉ bừa bộn, nhưng anh không bẩn, cũng không rỗng tuếch.