Một cuốn mỏng của một bạn nữ người Nhật Bổn nào đó được các bạn làm sách (dám) xưng tụng là sánh ngang với Murakami 8-x Đọc chán lè và dĩ nhiên mình đã Delete bạn ấy cùng những gì liên quan ra khỏi bộ nhớ. Quên những thứ không hay là một việc khá tự nhiên với mình.
Một cuốn tuyển truyện ngắn của Phan Hồn Nhiên. Truyện Phan Hồn Nhiên (theo trí nhớ của mình) có màu sắc thường giống nhau, mang lại những cảm nhận giống nhau. Nhói lòng và xúc động (ấy là mình dễ xúc động với những nỗi cô đơn trong truyện Phan Hồn Nhiên thế). :-s Muốn làm một cái so sánh là, truyện bạn Nhiên giống với những bức ảnh đèm đẹp, phớt gợi ra điều gì đấy của các bạn trẻ yêu nhiếp ảnh rất dễ tìm thấy trên mạng thời gian này. Nhận xét có vẻ tinh tướng thế, nhưng mình thích truyện ngắn bạn Nhiên. Thích những tình cảm giản di sâu lắng vượt khỏi những phù phiếm, những thứ chán è của đời thường và xã hội. Là sự thấu hiểu, thông cảm. Là sự cảm nhận thấy nhau, cảm nhận thấy cái linh hồn cô độc của nhau.
Nói chung, bạn Phan Hồn Nhiên phác họa lên đúng cái mình thích.
Trong một truyện của bạn, 2 nhân vật chính sau khi thấy nhau đã thốt lên như này:
Thật lạ lùng khi trái tim chớm yêu, không ngừng hát khẽ rằng còn bao điều tốt lành đang chờ phía trước
Nghe êm và trong trẻo thế...
Mình thuộc kiểu người không mấy thích những thứ êm đềm. Thích trà đặc, cafe đặc, chocolate đắng, thích những thứ gai góc trần trụi, thích mùi Đức hơn mùi Pháp. Thế nhưng mình vẫn thích cái êm đềm trong trẻo trong cái truyện ngắn ấy của bạn Nhiên. Giữa cái cuộc đời bụi mù và mức độ ô nhiễm không khí ngày càng tăng này, một tình yêu trong trẻo lại càng thật quý báu.
Căn bệnh mãn tính khiến mình lại phân vân, có phải mình còn trẻ, mình nhiều ảo tưởng nên mình mới mong đợi và thích những điều như thế. Thấy xúc động và vấn vương với câu văn kia...
* Mình nhớ là bác Umberto Eco trong Đi tìm sự thật biết cười có nói là, tựa đề chả cần phải liên quan gì đến nội dung cả. :))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét