Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012

...

Buổi tối mưa kì lạ. Lòng chợt thấy hoang vắng vô cùng.

Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

Nỗi cô đơn

Vẫn luôn là thứ hấp dẫn mình nhất, thu hút mình nhất trong các câu chuyện. Kể cả khi mình nghĩ mình sẽ không còn bị xúc động bởi những truyện ngắn, kể về một mối tình thoảng qua nào đấy. Sẽ chỉ là những mối tình không mấy mới mẻ ấy thôi, nhưng sao vẫn chạm vào một miền nào đó xa xôi... làm trong mình có gì đấy nhói lên. Như hoà nhịp cùng với nỗi cô đơn, cô độc của nhân vật trong truyện.

Tôi nghĩ mình hẹn hò với Duy vì 1 lý do hết sức dịu dàng. Giống như việc bạn đang cô đơn trên 1 con đường dài. Xung quanh bạn phong cảnh rất đẹp. Ai ai cũng miệt mài với niềm vui của riêng mình. Không ai để ý đến bạn. Bạn bắt đầu thấy mệt mỏi. Rồi bạn bắt gặp 1 kẻ đơn độc tương tự đi ở lề bên kia. Bạn đứng lại hỏi: “Có ai ôm tôi không?” Người kia băng qua đường. Ôm lấy bạn. Vậy đấy. Việc đồng cảm không chủ đích của 2 cá thể trái dấu xa lạ. Vào 1 thời điểm bất kỳ nào trong đời, cũng đủ để tạo ra 1 mối quan hệ. Và rõ ràng chắc chắn rằng, mối quan hệ này cũng không thể nào có chủ đích được. Nhưng vào thời điểm đó. Trong lòng mình. Mà không. Cho đến tận bây giờ. Trong lòng mình. Tôi khao khát được chia sẻ tình cảm của mình cho Duy. Chia đề như trẻ con ngày xưa chia kẹo . Kéo tay Duy ngồi xuống ở vệ đường và bảo: “Này ấy hãy ăn cùng tớ.”
Tình cảm để tôi hẹn hò với Duy. Nó y hệt như thể. Khi nhìn thấy Duy đơn độc, tôi đã vội vã quên mất nỗi cô đơn của chính mình mà tiến đến. Sau cái ôm của người xa lạ. Tôi cứ như người ở trong tư thế sẵn sàng san sẻ tất thảy mọi điều.

Cảm giác mình có thể rơi ngay vào một câu chuyện tương tự như thế... "Yêu phải người dưng" - Phan Ý Yên.

Không nhé!

"Phải đi bao lâu nữa để hiểu, việc bạn sẵn sàng san sẻ tình cảm của mình là 1 việc vô cùng mạo hiểm? Chỉ đơn giản bởi vì, không phải ai cũng cần viên kẹo mà bạn đem cho."

Biết nói gì

Biết nói gì khi thấy trong mình rối rắm và nhàn nhạt.
Hình như mình đang trật khỏi đường ray nào đấy...lệch khỏi những gì mình mong muốn mình trở thành...
Hôm nay đọc blog 1 bạn, thấy bạn ấy nói giống mình vẫn nghĩ tóa. :x Bạn ấy nói bạn ấy thích đọc tiểu thuyết, không thích đọc những sách dạng kĩ năng mềm, self-help, kiểu Đắc nhân tâm. :x Quả thực, mình không hiểu được nếu có ai giành đủ thời gian cho việc đọc, mà thích được kiểu sách ấy. Thiết thực, giúp ích gì đó cho cuộc đời họ, okie. Nhưng hớt váng lắm. Và mình thấy, chỉ cần đọc tiểu thuyết thôi, mình cũng được học cả những vấn đề ấy, được nhìn nhận cuộc đời và con người, được học cách đánh giá, soi xét vấn đề...theo một cách tiếp cận rất êm đềm, sâu lắng và tự nhiên. Và không chộp giật.
Mình rất thích một câu mà người bạn mình nói (bạn Thọ) mình thấy trên fb bạn ấy.: " Sách,có người dùng để mài bén nhãn quan, có người lại dùng thay luôn đôi mắt".
Loại sách self-help, phải cái lại rất hay: bạn phải, bạn nên, bạn hãy... Có phải như thế đã thay luôn con mắt nhìn nhận và một bước tư duy của bạn không? :)

Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2012

Thiếu thời gian

Sáng nay tỉnh dậy, nằm gặm nhấm cảm giác lười biếng, lắng nghe tiếng mưa, hít thở, nhắn tin cho một vài người bạn thổ lộ yêu thương,nghe album Worrisome heart của Melody Gardot, suy nghĩ miên man nữa. Lúc ra được khỏi chăn là gần 10h. Kưm vẫn ngủ say.
Làm vài động tác buổi sáng, giặt quần áo, quét nhà lau nhà. Hát vang. Nhằng cái đã đến trưa. Tự nhiên thấy thời gian ít thế. Còn muốn mình tĩnh và yên, đọc sách. Muốn đưa Kưm đi uống cái Bạc sửu mà Kưm thèm. Muốn ngồi viết bớt ra những gì mình suy nghĩ, sắp đặt lại những rối rắm, để mình sáng hơn.

Cần giảm thời gian cho facebook và vớ vẩn >"<
Cần đọc sách.
Cần nghiêm túc lại và nghiêm khắc với bản thân.
Đi học Ielts và lái xe!

Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2012

Viết gấp kẻo đi ngủ mất

:D Không kịp rồi.
Chat tiếp mấy câu rồi đi ngủ đây.
À, em thấy mình thay đổi luôn.
Có khi thích toàn nhạc trầm trọng.
Giờ thích gì đó mang cái vẻ dễ dãi, đơn giản, cũ cũ như là bạn Nancy Sinatra trong này

Hoặc là dễ dãi đơn giản tươi trẻ như Minh Hằng trong Sắc môi em hồng cũng được :))