Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

Nỗi cô đơn

Vẫn luôn là thứ hấp dẫn mình nhất, thu hút mình nhất trong các câu chuyện. Kể cả khi mình nghĩ mình sẽ không còn bị xúc động bởi những truyện ngắn, kể về một mối tình thoảng qua nào đấy. Sẽ chỉ là những mối tình không mấy mới mẻ ấy thôi, nhưng sao vẫn chạm vào một miền nào đó xa xôi... làm trong mình có gì đấy nhói lên. Như hoà nhịp cùng với nỗi cô đơn, cô độc của nhân vật trong truyện.

Tôi nghĩ mình hẹn hò với Duy vì 1 lý do hết sức dịu dàng. Giống như việc bạn đang cô đơn trên 1 con đường dài. Xung quanh bạn phong cảnh rất đẹp. Ai ai cũng miệt mài với niềm vui của riêng mình. Không ai để ý đến bạn. Bạn bắt đầu thấy mệt mỏi. Rồi bạn bắt gặp 1 kẻ đơn độc tương tự đi ở lề bên kia. Bạn đứng lại hỏi: “Có ai ôm tôi không?” Người kia băng qua đường. Ôm lấy bạn. Vậy đấy. Việc đồng cảm không chủ đích của 2 cá thể trái dấu xa lạ. Vào 1 thời điểm bất kỳ nào trong đời, cũng đủ để tạo ra 1 mối quan hệ. Và rõ ràng chắc chắn rằng, mối quan hệ này cũng không thể nào có chủ đích được. Nhưng vào thời điểm đó. Trong lòng mình. Mà không. Cho đến tận bây giờ. Trong lòng mình. Tôi khao khát được chia sẻ tình cảm của mình cho Duy. Chia đề như trẻ con ngày xưa chia kẹo . Kéo tay Duy ngồi xuống ở vệ đường và bảo: “Này ấy hãy ăn cùng tớ.”
Tình cảm để tôi hẹn hò với Duy. Nó y hệt như thể. Khi nhìn thấy Duy đơn độc, tôi đã vội vã quên mất nỗi cô đơn của chính mình mà tiến đến. Sau cái ôm của người xa lạ. Tôi cứ như người ở trong tư thế sẵn sàng san sẻ tất thảy mọi điều.

Cảm giác mình có thể rơi ngay vào một câu chuyện tương tự như thế... "Yêu phải người dưng" - Phan Ý Yên.

Không nhé!

"Phải đi bao lâu nữa để hiểu, việc bạn sẵn sàng san sẻ tình cảm của mình là 1 việc vô cùng mạo hiểm? Chỉ đơn giản bởi vì, không phải ai cũng cần viên kẹo mà bạn đem cho."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét