Là bài thơ đọc nhiều lần vẫn thấy xúc động.
Nỗi xúc động này có lẽ bắt nguồn từ những ngổn ngang trong mình.
Ngổn ngang vì những mâu thuẫn...
Mâu thuẫn của những phù phiếm xa hoa với những điều giản dị chân thành.
Mình yêu những hình ảnh giản dị trong bài thơ này: đường vào ô lem luốc bụi than, mái nhà xám đen, người đẩy xe gầy guộc...
Mình cứ thấy quặn lòng về người con giai ấy, kẻ...
... không phải là tấm hình trong sách
Hắn chỉ là dãy phố nghèo lấm đất
Không giấu che sự thật của lòng mình
Chỉ là bờ đê nhiều khói và than
Là con thuyền
Luôn luôn kiếm tìm luôn luôn từ bỏ
Nếu gặp một người con giai như thế, mình "có đi được với hắn không?"
Phải chăng chỉ là một sự thương cảm với kẻ "luôn luôn kiếm tìm luôn luôn từ bỏ" "bơ phờ, cô độc"...
Chỉ là thế thôi