Thứ Ba, 24 tháng 1, 2012

Nhìn thấy chăn đệm người cứ mềm ra

Đó là tóm tắt về ngày mùng 1 Tết của em, kể từ lúc giao thừa đến giờ :">
Tại em mệt, và trời lạnh.


Trên đây là một trong những bức tranh em thích, của bác Klimpt nổi tiếng nhé. Em hem hiểu tại sao em thích nhiều tranh của bác ấy lắm nhé, cũng không biết nói là mình thấy tranh như nào như nào nữa. Chỉ cứ thích vậy thôi.


Những chuyện năm cũ, em đã ôn lại trong đầu gần hết. Nă. m mới em định như nào, tính như nào, em sẽ trình bày ở entry sau nhé. Giờ em đi ngủ đã.
Quả thực là, người lại mềm ra rồi. :">

Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2012

Home :) (: :) (:

Dạo này xao động quá và suy nghĩ nhiều quá, thành ra chẳng viết ra được gì.
Hiền bảo độ tự kỉ giảm,nên ít viết là hem phải nhé.

Thường thì, về đến nhà là người nhẹ bẫng, không vẩn vơ quanh những câu hỏi, những suy nghĩ miên man nữa.
Sao lần này.........
Ah,nhận ra là cứ vào dịp gần Tết là mẹt mình lại đầy mụn. Chu kì năm òi :"> hem phải do mình cafe mình thức khuya dậy sớm mình hem chịu dùng khẩu trang Ninja đâu nha.
Tự dưng thích hoa cúc, những bông cúc nhỏ,đủ màu sắc sáng tươi.
Mua cả cây có rễ, về rửa sạch đất, rồi cứ để thế mà cắm vào bĩnh thủy tinh lớn.để trong phòng.

Hoa sẽ tươi lâu.:)

Vẫn bận rộn tất bật như mọi năm, hàng hàng hóa hóa, tới mức cáu kỉnh. >"<

Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

Em ơi, hát đi, và take it easy!

Hoài tưởng



tặng Hoài tưởng của Hoelderlin


Nhớ về Berlin, là một dòng sông
Và cái chết có trong tưởng tượng
Tôi đi, lên đỉnh một triền thung lũng
Hoa táo bay với sắc màu và nhạc
Tiếng chim kêu trên mặt đất bằng

Tháng tư, Berlin, mùa lá xanh
Buồn chất ngất lên cao lâu thị thành
Ôi, sự vô nghĩa của bản Ballade này
Nó trống rỗng, phập phù, đơn điệu...

Tháng tư, mùa lá xanh
Trở về ga Frankfurt
Đông người, rất đông người
Tôi kéo áo choàng tránh cơn gió
Sờ lên ngực chỉ thấy nỗi buồn

Tôi đi, cây Kastalien úa vàng
Quán rượu bờ sông Spree
Đàn quạ đậu kín nóc nhà thờ
Berlin, một ngày cuối thu...

Tôi đi lên cột tháp truyền hình
Giết chết nỗi buồn ở độ cao 200 mét
Tôi gọi 10 chai Whisky
Đốt hết 100 điếu Marlboro
Một buổi chiều
Không chết

Tôi về khu đổ nát Friedrichhain
Nơi cư ngụ của những tên vô chính phủ
Ăn sáng vào lúc 5 giờ chiều
Quán Xanh, Blues, Jazz...
Em ơi, hát đi, và take it easy!
Hát đi, "em sinh ra từ đâủ"
"Và đừng hỏi tôi là Phi hay Á
"Em thấy không, hồ nước mắt đã cạn khô
"Em thấy không, chúng ta đều đi về hướng đó
"Buồn làm chi. Chỉ có đêm thôị Đêm vui..."

Berlin, mười năm
Dòng Spree xanh, vẫn xanh
Chỉ có lá cây Kastalien nhuộm đỏ
Hoài tưởng không ngày tháng
Tìm kiếm toàn hư ảo
Ngày cuối ra hồ Wannsee
Chỉ có chiếc thuyền nhỏ bồng bềnh
Đi thôi, những linh hồn cô độc
Ta ở đây quá lâu rồi
(Sao bây giờ ta mới chợt nhận ra điều đó?)
Ta đi thôi! đi thôi!
Có sự ồn ào nào níu giữ?
Berlin, Berlin, Berlin...
Adieu!

11/00

Đinh Tuấn Anh


Thơ hay ta cứ bưng về blog đã. Không kể nó là về cái gì. Hay là hay!

Thứ Tư, 4 tháng 1, 2012

Vài dòng

Cuối năm làm quyết toán có tí bận, nhưng không vì thế mà anh thôi thổn thức.
Trên đường đi làm và lúc về, anh đều nhét phone vào tai, nghe nhạc miên man.
Mấy hôm cuối năm anh nghe bạn Adele nhiều. Anh thuộc kiểu người sẽ quay ra hoài nghi và lùi lại quan sát những thứ mà mọi người cùng đồng loạt tung hô.
Nhưng bạn Adele, thì anh phải công nhận ngay, rằng bạn ấy tuyệt. Giọng hát của bạn ấy hay một nhẽ, nhưng hơn người là nó đầy cảm xúc và có chiều sâu.(So với bạn Christina Anguilera là thấy nhé, giọng gần giống nhau, chỉ khác là bạn Adele thổn thức hơn nhiều thôi :X)
Gái trong bài hát của bạn ấy yêu rất là sâu sắc,đây nhé:



Gái biết giai ấy đang hạnh phúc bên người con gái khác,dù với gái "it isn't over", gái vẫn nói:
"Never mind, I'll find someone like you
I wish nothing but the best for you too
Don't forget me, I begged
I remember you said,
"Sometimes it lasts in love but sometimes it hurts instead."


Yêu sâu sắc và biết điều, dù hơi sến một tí ở đoạn Don't forget me, I begged.
You'd know how the time flies
Only yesterday was the time of our lives
We were born and raised
In a summer haze
Bound by the surprise of our glory days

Hình ảnh và đẹp...
"Nothing compares
No worries or cares
Regrets and mistakes
They are memories made.
Who would have known how bittersweet this would taste?"
Day dứt, tha thiết, ám ảnh.
Anh thích.
Dĩ nhiên anh chưa từng có tâm trạng như trên, nhưng anh đồng cảm, anh thấy quý mến cái kiểu con người như thế.
Tình yêu, nó phải to, chứ nhằng cái xong thì chán lè.






À :"> có lẽ anh hơi thiếu khách quan khi ốp luôn cái bạn trong bài hát là gái. Khi anh cho là tình yêu phải to nữa, ấy chỉ là khẩu vị của anh thôi. Chiệp.