Đến tận giờ bạn Thanh mới biết Crazy do bác Willie Nelson viết từ tận đầu năm 1961, được yêu thích với bản thu âm của Patsy Cline. Nghe vòng quanh một hồi, thấy thích nhất bản trio của Diana Krall, Willie Nelson và Elvis Costello. Thích hơn bản thu của Norah Jones. Có lẽ vì giờ đã già, những xao động mang màu sắc khác. Từ đó, cảm nhận bài hát rộng ra hơn một chút. Những cảm xúc được kể đến thì giới tính nào cũng có thể trải qua, đâu kể là gái nhỉ.
Crazy
Crazy for feeling so lonely
I'm crazy
Crazy for feeling so blue
I knew you'd love me as long as you wanted
And then some day you'll leave me for somebody knew
Tình yêu thật là buồn (phát điên) khi đứng trên bờ vực tan vỡ, khi người có thể chỉ yêu ta đến khi người muốn. Ngày nào đó, người sẽ bỏ ta đến với người tình mới, dễ dàng.
Worry, why do I let myself worry
Wondering, what in the world did I do
Crazy for thinking that my love could hold you
Crazy for trying and crazy for crying
Tại sao ta lại để cho chính mình lo lắng thế
Tự hỏi ta đã làm gì trong thế giới này
Để rồi giờ ta phát điên với suy nghĩ tình yêu của ta có thể giữ người ở lại
Điên cuồng cố gắng níu kéo, ngập trong nước mắt
Hẳn là đang trách giận bản thân vì đã đắm say không ngừng nghỉ. Mình điên rồi!!
And i'm crazy for loving you
Quẩn quanh chuyện yêu, hết yêu, buồn và cô đơn vì không còn được yêu nhưng bài hát vẫn đẹp...khi ta bình thản đối mặt với những cảm xúc cuộn trào, khắc khoải, những đớn đau...thừa nhận, chấp nhận, hiểu. Rằng thì là mà không còn được yêu sẽ cô đơn, buồn, suy nghĩ liên thiên, khóc lóc.
Câu kết bài hát, vừa khẳng định, vừa đắng cay...