Thứ Tư, 16 tháng 12, 2015
Scents
Thứ Năm, 15 tháng 10, 2015
The need for a wishlist
Khi viết ra những ham muốn đang gào thét cuộn trào, bạn sắp xếp được những ham muốn ấy thành một danh sách gọn gàng. Khi đã gọn gàng thì rất dễ quan sát. Bạn có thể thêm vào những pros and cons so sánh, cân nhắc. Sau một thời gian, có thể 1 vài tên trong danh sách lộ rõ chân tướng là chúng không cần thiết như mình tưởng. Cũng có những tên vẫn chứng tỏ được mình là "một phần tất yếu của cuộc sống", nhưng cái cảm giác phải có ngay những thứ ấy không sôi sùng sục nữa. Bạn sẽ điều chỉnh được hành vi bản thân, mang tên đó về bên mình khi có thời cơ thuận lợi nhất.
Thứ Hai, 5 tháng 10, 2015
Anh ấy đồng tình cho tôi là tôi
Thứ Hai, 14 tháng 9, 2015
Mùi của ký ức
Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015
My very first wish list
(Còn tiếp)
Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015
Những cuốn sách năm sao và Bảo tàng thơ ngây
Bảo tàng thơ ngây là một cuốn 5* với mình. Mỗi cuốn 5* từ trước tới giờ đều đọc trong vật vã. Thời gian đọc có khi tới hàng tháng. Vì dầu có muốn cũng không thể dung nạp được nhanh hơn. Dầu có gắng đọc lướt những đoạn có thể, vẫn có rất nhiều câu từ, rất nhiều cảm xúc ngăn mình dừng lại, cảm nhận. Đọc hết câu rồi đọc vòng lại. Đọc hết đoạn rồi nhắm mắt tưởng tượng những hình ảnh, để cảm xúc dâng lên ngập tim gan lòng mề. Rồi mở mắt ra tìm tòi xem cái gì trong đoạn ấy đã mang đến cho mình nhiều cảm xúc đến thế. Nhưng tại sao vật vã? Không phải lúc nào cũng say mê hào hứng thích thú đâu nhé. Những cuốn 5* luôn có lúc nào đó khiến mình bực bội, khó chịu, căng thẳng. Như Trăm năm cô đơn. Thích thú với giọng văn và câu chuyện kỳ lạ hoàn toàn khác với những gì được đọc trước đó, với không gian dị biệt được lão Maquez dựng lên.. Nhưng mình đã bứt rứt, bực bội đến mức nào với những điên rồ của các thế hệ dòng họ đó. Đến giờ vẫn nhớ góc phòng nhà chị Điệp những ngày mình đọc Trăm năm cô đơn. Như Cái trống thiếc (cũng Nobel Văn chương) của Günter Grass. Đến giờ vẫn nhớ mình đã để cuốn sách trong giỏ cái xe đạp Nhật màu đỏ êm ru, đạp từ nhà gần trường về nhà km6 để ăn cơm trưa cùng bố mẹ, đọc trong lúc trông cửa hàng cho mẹ ngủ trưa, rồi lại ôm đi. Nhớ sự cô đơn những ngày tháng ấy. Đêm ngủ 1 mình 1 nhà. Hầu như không tìm kiếm được người bạn để chia sẻ những mối quan tâm của mình, những bản nhạc khác, những cuốn sách khác, những nhận định về đất nước văn hoá con người, thơ thẩn liên thiên... Rồi D đến, đọc Cái trống thiếc, rồi nói với mình là D thích những gì trong cuốn ấy. Chép những bài thơ tình mình thấy hay share D đọc vào thư gửi giai. Cùng mình nghe Gun'n'roses...
Thứ Sáu, 16 tháng 1, 2015
Yên tĩnh
Có những lúc kì lạ đẹp đẽ như ri:
Lướt lướt fb mà lòng không bị xao động cuồng loạn bởi shopping. Thấy đồ đạc vật dụng cũng không cần nhiều quá. Không thấy bị thèm thuồng. Thấy đủ.
Lòng cũng không bị xao động bởi các vấn đề xã hội lặt vặt. Dạo này hay có những câu chuyện không đại diện cho số đông bị cộng đồng mạng quan tâm thái quá. Thấy mình đứng ngoài lề những thái quá đó. Tốt biết bao.
Thấy mình không thấy con hoàn hảo đẹp zai tuyệt trần. Không bị so đo so sánh mình với con người khác về cân nặng chiều cao hay abc gì. Mình quan sát con và điều khiến mình vui là con học hỏi và con lớn lên. Điều khiến mình vui là con ốm mà nhanh khỏi. Ốm cũng tốt cho con. Điều khiến mình vui nữa là mình vẫn đang hiểu được con, xử lý được những lúc con khó chịu, có thể làm con vui. Ước có thể mãi thấu hiểu con, như thế mới có thể yêu con.
Thấy ấm áp dịu dàng khi nghĩ vìa Khói. Thấy yêu Khói. Vì yêu mà lòng ngập đầy ý thức dựng xây hạnh phúc. Trời ơi mình lớn vậy rồi sao??
Dựng xây hạnh phúc.
Con yêu tự ngủ được là thành công kế tiếp của mình với con (sau vụ sinh thường con tròn trịa nhé). Giờ sắp tới là xây cho con nếp ăn ngoan và vui.
Xây dựng xây dựng.
Hát lên bài ca xây dựng :))) :xxx