Thứ Bảy, 31 tháng 7, 2010

Em trai của chị

Chị đã chuyển hết cho em công việc rửa bát, thay vì sharing em buổi trưa chị buổi tối nữa.
Dĩ nhiên vừa là vì chị nghĩ chị đã nấu cơm rồi. Còn em cả ngày chẳng chịu làm chi cả, chỉ đọc truyện, ngủ, rong chơi.
Em thi đại học được 12 điểm. Số điểm thấp hơn là em nghĩ, thấp hơn hy vọng của bố mẹ. Bố mẹ buồn nhiều, hát karaoke để giải khuây mà chẳng hay bằng những hôm trước. Bố mẹ chỉ hát đi hát lại những bài tủ-kiểu văn ôn võ luyện, chị nghe mãi biết mà.

Chị cũng nghĩ, việc rửa bát giờ chỉ của một mình em... Cũng như việc học ấy. Như hôm qua, trưa em không chịu rửa, tối phải lụi cụi rửa rất nhiều. Một mình.
Em hiếu động và cực kì ham vui, ham bè bạn. Điều này chẳng có gì là xấu cả, cuộc sống, ai chẳng mong được như vậy. Nhưng có những việc là của mình, riêng mình, dù chưa cảm thấy vui, dù lụi cụi đơn độc.
Em đã chấp nhận việc phải rửa bát.
Trưa ăn xong em không rửa bát ngay. Lên nhà nằm ngủ, chị cáu kỉnh nói ra nói vào, em cũng cáu kỉnh chị nói nhiều thế tí nữa em rửa. Giờ chị ngồi đây, nghe tiếng em lạch cạch bát đĩa, thấy thương thương...
Nhưng chị biết, đó là việc em phải làm. Nếu không, em sẽ mang một món nợ với cuộc đời.
...Cũng giống như việc học ấy,em đã học chưa đủ ít nhất phần mình-chưa xứng với những gì mình nhận được... Giờ em sẽ mang tạm một món nợ với đời, với sự kì vọng mong mỏi của bố mẹ.
Hãy tự thấy được điều ấy, tự làm như ý mình muốn, em vẫn tự do, Bin yêu thương của chị... :*

Thứ Sáu, 30 tháng 7, 2010

Tim thiếu nắng vàng hồn tôi thiếu gió

Chợt nhận ra nguyên nhân của những nỗi chán chường sau khi chia tay tình yêu.

Nó vốn là bản chất của mình rồi.
Con tim nguội lạnh thiếu nắng.
Tâm hồn cằn khô thiếu gió.

Làm sao bây giờ?
:((

Thứ Sáu, 16 tháng 7, 2010

...

"Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đi
mà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượng
con người ấy không hề giống như ta vẫn biết
trái tim ấy không hề giống như trái tim ta nằm bình yên trong ngực
và ta quặn đau…"
...

"Rồi chúng ta sẽ mỉm cười với cái gọi là ngày xưa
làm thế nào biết trước đúng hay sai để mà lo lắng
ta chỉ đủ bao dung khi đi qua được oán hận
nhìn người mình yêu thương nay sống một cuộc đời với người khác
như một niềm vui…

Sao không cho ta thêm một cơ hội để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người?"

(Nguyễn Phong Việt)