Thứ Ba, 30 tháng 11, 2010

Marcel Proust. Hay quá!

NHƯ DƯỚI ÁNH TRĂNG *

Đêm đã đến, tôi vào phòng ngủ, trong lòng âu lo vì giờ đây phải nằm trong bóng tối, không còn trông thấy được bầu trời, những cánh đồng và biển khơi lấp lánh dưới ánh nắng. Nhưng khi tôi mở cửa, tôi thấy cả căn phòng toả rực ánh sáng như trong buổi hoàng hôn. Qua cửa sổ tôi trông thấy ngôi nhà, những cánh đồng, bầu trời và biển cả, hay đúng hơn những thứ đó tôi như “thấy lại trong giấc mơ”; mặt trăng êm dịu đã nhắc tôi nhớ đến chúng chứ không phải đã cho tôi thấy chúng, trong khi trăng tỏa rộng trên hình dạng chúng một thứ ánh sáng nhạt màu không làm tan mất bóng đêm, bóng đêm lúc đó dày đặc như một mối quên lãng trên hình thể những cảnh tượng đó. Và tôi đã ngồi hàng giờ nhìn trong sân nhà cái kỷ niệm câm lặng, mơ hồ, tươi vui và đã mờ phai của những sự vật vào buổi ban ngày đã làm tôi vui sướng hay khổ đau, với những tiếng thét của chúng, những giọng nói của chúng hay tiếng lao xao âm ỉ của chúng.

Tình yêu đã tắt, tôi lo sợ trên ngưỡng cửa quên lãng; nhưng rồi cũng lắng dịu, hơi mờ nhạt, gần kề bên tôi mà lại cũng xa xôi và mơ hồ, tựa như dưới ánh trăng, tất cả những niềm hạnh phúc đã qua và những mối đau buồn đã được khuây nguôi của tôi nay lại nhìn tôi và nín lặng. Cái im lặng của những vui buồn đó làm tôi xúc động tuy nó xa cách và phai nhạt như vậy làm tôi cảm thấy một nỗi ngất ngây buồn bã mà thi vị. Và tôi không thể nào không nhìn mãi ánh trăng kia trong lòng tôi.

Bản dịch Hoàng Ngọc Biên

Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2010

Biển cạn

Khổ.
Đã yếu rồi lại còn bị người ta đạp cho cái.
Ngất mẹ nó bây giờ.

Sư bố đời chứ.

Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2010

Thừa nhận

Bất lực.

Sắp buông trôi kiểu đêk cần gì nữa.

Sắp đánh mất chính mình.

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

Ta hay bỏ lỡ ta

Tớ là một người yêu sự sáng tạo.

Hay có những ý nghĩ vặn vẹo hiện thực hoặc trên trời nhảy xuống.

Nhưng không nhớ được cũng chẳng viết ra take note chi.

Thế rồi, có thể là đã quên béng mất những điều hay ho và những thứ có thể trở thành hay ho. Hoặc những thứ có thể giúp tớ hiểu tớ hơn.

Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Lại thấy buồn pà kố

Không làm gì cho đời thật là buồn.

Gói ghém

Gói ghém những dở hơi mơ mộng lơ đãng sa ngã vẩn vơ...
Giấu đi.

It's time to go.

Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

Bắt đầu lại

Đây là chuyện "bắt đầu lại" của người ta.
Nhờ đọc lại nó mình mới hiểu rõ tình trạng của mình hơn.

Trong kinh Tanakh, người Do Thái được dạy rằng phải luôn luôn xê dịch, không bao giờ để rơi vào tình trạng thoải mái lâu ngày. Bởi vì khi ta đã yên ấm, thoải mái, dễ chịu, bình yên, ta lười suy nghĩ, ta lười vận động. Ta sẽ trì trệ lắm

....

Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Microlab M800 4.1

Tớ đang ở NHÀ, ngồi trước cái PC cũ kĩ và nghe nhạc bằng bộ loa cũ kĩ 8 năm tuổi. Microlab M800 4.1
Nếu không kể đến chuyện bụi bặm, thì cái bộ loa này của tớ trông vẫn in hệt như cái ngày tớ lôi nó ra khỏi hộp.
Vốn thích những thứ nồi đồng cối đá, giá rẻ chất lượng ...càng cao càng tốt, tớ đã chọn bạn loa này, giữa những gì tớ biết và affodable(từ số tiền xin xỏ được của papa cho phi vụ mua máy tính khi bước vào lớp 10)
Giờ kiến thức về âm thanh loa liếc của tớ cũng chả hơn xưa, nhưng từ những cảm nhận của tớ, thì bộ loa này ngon lành. Nghe ballad, nhạc Pháp hay Jazz đều tuyệt. Dày dặn chắc chắn, tiếng bass đâu ra đó.
Tớ ngồi xơi 1 album nhạc Pháp và cái "album" Autumn Leaves của tớ rồi mới an tâm đi ngủ được.
Chăn thơm mùi nắng. Ấm sực.

Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

Hô vang

Anh phải sửa đổi mình.
Vứt hết những cái thói thường đàn bà con gái.

Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

Bút chì

Mình là một thể loại người cuồng tín.
Cuồng tín. Nghĩa là lúc này cứ phải thế này, lúc kia cứ phải thế kia.

Lúc học và làm bài tập Tiếng Anh PHẢI dùng BÚT CHÌ. Không có bút chì là sẽ lục tung khắp nhà lên, và vì không tìm thấy + không chạy đi mua được lúc nửa đêm nên đang ngồi đần mặt ra đây.
Không làm bài tập TA.
Và nhận thức rõ sự cuồng tín của mình.

Cũng vậy cả thôi, tôn giáo hay đồ hiệu hay bút chì....