Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Just note down

Viết ra cảm giác cồn cào này làm sao đây?

Cố tìm việc gì làm để lèn đầy cảm giác trống rỗng, mình đã search cái tên Nguyễn Thiên Ngân. Cô gái trẻ, sinh năm 88 năm nay mới 24 tuổi, nhưng nhiều bài viết, bài thơ của cô khiến người tầm tuổi mình và ít hơn phải ngân nga suy ngẫm mãi. Không ồn ào, mà lan tỏa. Mình sẽ dõi theo cô ấy.


Có giấc mơ chia xa làm em tức ngực...

Lăn tăn

Bạn Hiền của mình viết:

"Khi yêu
Là khi 1 ngày trôi thật nhanh,
Là khi ta không còn thấy chán bất cứ lúc nào, tâm hồn ta, con người ta thảnh thơi, cân bằng
Là khi ta thấy ta trưởng thành hơn, hi sinh hơn, nhẫn nhịn hơn
Là lúc nào cũng vang lên 1 khúc tình ca
Là trái tim khỏe khoắn và lành lặn
Là con người ta thoáng đãng và bao dung hơn"

...
Bao dung hơn, trưởng thành hơn. hy sinh hơn, nhẫn nhịn hơn...
Nhưng những lo lắng này, biết đến khi nào nguôi??

Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012

"Cõi người ta" trong tôi

Đọc "Cõi người ta" của Saint Exupéry, tôi đã note ra những dòng như thế này, tối qua vừa xem thấy trong cuốn sổ cũ:

"Anh thuộc thành phần những sinh vật rộng, hài lòng chấp thuận đưa vòm lá cành mình, che phủ giúp những chân mây. Làm người ấy là biết nhận trách nhiệm. Ấy là biết tủi thẹn trước những khốn cùng, khổ lụy không do mình mà ra..."
Đọc Saint- Exupéry thật thú vị. (Nói "thú vị" vì không biết kiếm từ nào khác). Mình đã đọc Hoàng Tử Bé, còn mấy dòng trích dẫn trên là trong "Cõi người ta" mà mình đang đọc. Mấy chữ "sinh vật rộng" làm mình suy nghĩ nhiều. Thật hay ho! Trước, chỉ có thể biết loài cây nào đó có tán rộng, che mát... giờ mới nghĩ, từ "rộng" ấy có thể dùng để nói về sinh vật - tức là bao gồm cả cây cỏ, hoa lá, chim muông và con người. Thực ra, có thể đây chỉ là một phép so sánh ẩn từ "như" hay "giống như". Nhưng nếu Exupéry viết (hoặc Bùi Giáng dịch thành) "anh giống như một loài cây có tán rộng" thì thường quá. Thế nên "sinh vật rộng" giống như một định nghĩa, một khái niêm mới khiến người ta ( ^^ có thể là mỗi mình ta) thích thú làm sao.
Rồi "Làm người ấy là biết nhận trách nhiệm" nữa. Đây là một kiểu tuyên ngôn thôi. Nhưng thành thực mà nói mình chưa bao giờ chán ghét tuyên ngôn trong văn chương cả. Mình chê "Suối nguồn" tuyên ngôn nhiều quá mệt đầu, "Moon Palace" bị người khác chỉ ra cho mình vài chỗ mình cứ suy ngẫm hoài ấy chỉ là tuyên ngôn của lão Paul Aster thôi... Mỗi lần mình thấy tuyên ngôn ở đâu hợp với ý mình, mình lại gật gù, ôi viết hay thế thích quá. :">


Hehe, đọc tiếp "Cõi người ta" thôi.

Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2012

Ngày anh không yêu em...

Trong mối tình cũ rất nhiều dằn vặt đớn đau, em nhớ, có lần em đã viết vài dòng trong cuốn sổ nhỏ: Tình yêu làm sao lại là những nét đứt quãng như thế, sợi dây đứt quãng đầy những khoảng trống vô định làm sao kết nối hai con người?
Sau mối tình ấy, em đã phải tìm mọi cách để tự động viên mình. Em đã tự nghĩ rằng, mình được. Mình đã được đủ đớn đau để biết thế nào là yêu và được yêu, đủ thiếu thốn để trân trọng những tình cảm, những biểu hiện của tình yêu mình nhận được. Và em đã biết, tình yêu không thể là những nét đứt quãng, trừ khi, có người thứ ba.
....

Anh hôn em khi em khóc vì buồn, nụ hôn khô và trống rỗng, vô cảm, không tình yêu.

Thứ Năm, 21 tháng 6, 2012

Tại sao ta buồn đến vậy

Bình Minh Mưa sến gần đây có post bài như sau:

Khi nào chúng ta nên bước ra khỏi cuộc đời của một người khác

Chỉ đơn giản là khi người đó đã không còn thấy vui khi chúng ta ở bên cạnh. Là khi chúng ta không còn là nơi người đó chạy đến mỗi khi buồn. Là khi tên của chúng ta không hiện ngay trên màn hình mỗi khi người đó cần nói chuyện.
Là khi một cái ôm của chúng ta không phải là thứ người ta mong đợi. Là khi cái xiết tay của chúng ta không phải là thứ giúp người ta vượt qua được khó khăn… Là khi cuộc hẹn với chúng ta là thứ người ta không chờ mong, là khi một câu nói của chúng ta không làm người ta mỉm cười khi nhớ lại. Là khi những kỷ niệm chỉ là những việc đã xảy ra, những nơi chốn chỉ đơn giản là những địa điểm không đi cùng người này thì đi cùng người khác, những đồ vật chỉ đúng nghĩa là đồ vật, những tin nhắn hay mặt cười chỉ được hiểu theo nghĩa đen… Là khi chúng ta ở bên nhưng người đó không thấy chúng ta ở bên… Là khi chúng ta ở bên nhưng điều đó cũng chẳng giúp gì được nữa… Là khi những cố gắng đều vô ích… Là khi một người này nên bước ra khỏi cuộc đời của một người kia…
Có hàng ngàn cách để một người không yêu chúng ta xua đuổi chúng ta, vô tình hay cố ý, ra khỏi những cuộc đời không có hoặc nếu có cũng mờ nhạt bóng hình chúng ta trong đó…
Nên đành cất bước đi thôi…
Chứ đừng cố ở bên một người đã không còn thấy vui dù cho có hay không có chúng ta trong cuộc đời.


Mình cho rằng lập luận thế là được. Rồi mình hiểu ra tại sao mình buồn đến vậy...

Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2012

Thiên hạ đệ nhất vớ vẩn nhân

Là Anh!

Hôm nay đẹp zời anh ở nhà làm toàn trò vớ vẩn :))))

Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012

Khiếp quá

Hôm vừa rồi tớ nghỉ làm ở nhà chơi.
Tớ có nói với một hai người là tớ ở nhà thu xếp lại cuộc đời tớ, nhưng thu xếp gì đâu.
Sáng tớ lăn lóc trên giường, lôi cuốn sách viết về F.Nietzsche ra đọc, tỉnh người được tí rồi lại rối loạn cả lên.
Thực ra tớ nghỉ vì tớ đuối sức, hụt hơi. Tớ sợ mình đi làm hem cư xử ăn nói như bình thường được. Không hiểu sao những xao động nội tâm của tớ nó lại to thế, thu hút mọi sức lực năng lượng, cứ kiểu như mọi tế bào thần kinh đều tập trung vào những xao động ấy, tập trung vào những ý nghĩ miên man bất tận ấy. T____T

Tớ xem lại mấy cái note của mình mà thấy thật khiếp,
":| Chả khôn gì nhưng bực bội với những thứ ngu si quá. Ts chính trị"
"Gắn bó không bằng những điều phù phiếm: bằng sự thấu hiểu, chia sẻ. Không phải là bằng sở thích- thứ phù phiếm có thể dễ dàng thay đổi. Có thể bằng những thứ phù phiếm người ta nhận ra nhau. Những thứ phù phiếm là phương tiện, không phải bản chất"

Đôi khi muốn đạp phăng cái phần bản thể hay si nghĩ ấy ra khỏi mình. Đạp phăng. Hừ hừ. Gái gú lăn tăn chi những chiện í. Gái gú là phải xinh đẹp, vui tươi, ngơ ngác, trong lành :x :X :x
Phải như thế í, hem khiếp đảm kiểu này. Blè.