Bực bội quá. Tiền tiền tiền tiền
Khó chịu
Tức thế
Tức quá
Muốn được tin tưởng
không muốn thế
chỉ vì tiền
ghét lắm
Bản năng nói: Hãy nổi loạn.
Lý trí kêu: Hãy kìm giữ!
Ngày chết đuối ngày.
Ta chết đuối ta.Trong ngàn vạn điều mâu thuẫn.
lạc lối trong mê cung những thứ tưởng _ chừng _ bình _yên.
Điều gì day dứt trong ta
Khi dường như đường ray dựng sẵn đã vờ vĩnh là hoàn hảo?
Vẫn không khỏi đắng ngắt khi biết rằng xa tít tắp
Biết đâu… ta gục ngã khi vừa kịp chạm đến bình minh.
Biết đâu… ta chẳng nói nổi lời yêu với những thứ bản năng ta sẵn có.
Biết đâu… ta cố quên đi để đuổi kịp những chuyến tàu chen chúc hàng vạn người lao đi về phía trước.
Biết đâu… người ta thương vừa gạt nước mắt xót xa
Mà ai nào hay biết.
Hiếu thắng.
Vinh quang.
Hư danh.
Tuổi trẻ.
Có lẽ nào ta nên từ bỏ tất cả để vuốt ve lấy những thứ bình thường, giản dị hơn chăng…
Có lẽ nào ta dừng bước, quỳ gối xuống ven đường mà tự liếm vết thương như một con mèo tội nghiệp.
Có lẽ nào ta nhắm mắt để hài lòng tựa đầu vào một đôi vai xa lạ đang chờ sẵn.
Có lẽ nào chiều xuống, ta chỉ cần một bàn tay ấm mà không để tâm đến bàn tay đó có thuộc về ta…
Không phải lỗi thuộc về ai.
Nếu nỗi cô độc của ta là trong suốt.
Nếu ta chạm vào đáy trái tim mình và thấy hoàn toàn trống rỗng.
Nếu ta để lý trí kìm giữ mình trên một chuyến tàu luôn luôn đi trên vực thẳm như một trò leo dây đầy kiên nhẫn.
Chẳng qua cũng chỉ là một thứ lựa chọn giản đơn.
Như ngàn vạn điều ta từng lựa chọn trong cuộc đời này
(Thơ của bạn Cappuccino)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét