Em về tinh khôi là một sáng tác của Quốc Bảo từ tận năm 1989. Nhưng đến năm 1999, khi Hà Trần ra album cùng tên, bài hát mới được công chúng đón nhận rộng rãi cùng với tên tuổi Hà Trần. Khi ấy, tôi mới 11 tuổi. Nhưng bài hát này hẳn đã vang qua tuổi thiếu niên của tôi. Để đến giờ, khi nghe, tôi không chỉ cảm thấy bài hát hay, mà còn thấy bài hát quen thuộc, gợi lên cái không khí quanh tôi lúc ấy, màu sắc của những năm 99-2000.
Mà bỏ qua tuổi thiếu niên của tôi nhé, tôi muốn nói đến bài hát.
Theo như Quốc Bảo trả lời phỏng vấn của Đẹp thì Khánh Du là ca sĩ đầu tiên hát bài hát này. Tôi đã tìm nghe thử, biết nói thế nào nhỉ, Khánh Du hát nghe khá là hoang dại :D Vài chỗ trật nhịp, cũng khoáng đạt và mê say. Nhưng mà hem hợp nhạc Quốc Bảo.
Theo tôi thì bài này Hà Trần hát lên cái ý tứ, cái cảm xúc của Quốc Bảo nhứt.
Bờ vai ơi đừng quá nghiêng nghiêng
Đánh rơi buổi chiều thơm ngát
Làn môi ơi đừng quá run run
Lỡ tia nắng hồng tan mất
Xin âu lo không về qua đây
Xin thương yêu dâng thành mê say
Xin cho ta nhìn nắng lung linh từ đáy đôi mắt rất trong
Bàn tay em là cánh sen thơm ướp trong vùng đêm mái tóc
Nụ thanh xuân còn ấp e nơi nếp xinh áo lụa thơ ngây
Xuyên trăm năm em về tinh khôi
Đôi tay ta dang rộng hân hoan
Xin cho ta một khắc reo ca...Vui cùng em
Vì biết đâu có đôi lúc em xa vời vợi
Biết đâu có đôi lúc con tim nghẹn lời
Biết đâu có đôi lúc ta quên chờ đợi, kề bên nhau quên một chiếc hôn
Biết đâu sớm mai nắng em phơi cuộc tình
Biết đâu sớm mai gió tan cơn mộng lành
Biết đâu đấy đâu đấy xin em lòng thành
Và xin cất lấy trái tim này, nhớ nhung phút giây
Nhạc Quốc Bảo trong tôi, định hình từ bài hát này. Là những hình ảnh đẹp tinh tế đầy chất thơ (bờ vai nghiêng nhá, buổi chiều thơm ngát nhá, vùng đêm mái tóc nhá, etc nhá), là ngôn từ trau chuốt nhưng khoác cái dáng vẻ giản dị, tươi sáng; Là những tình cảm dịu dàng, say mê. Tôi thích nhất là cái dịu dàng say mê ấy. Thế nên tôi chết mê chết mệt cái câu "xin thương yêu dâng thành mê say" của Quốc Bảo.
Yêu nó phải là như thế chứ! Từ những thương yêu những hình ảnh mong manh dịu dàng kia, ta lên level nó thành mê say. Mê say nó mới kinh. Vì nó là một biểu hiện của con người dũng cảm, dám sống (haha). Nó là biểu hiện của một người giàu có, phong phú, không nghèo nàn, không khô cạn. Yêu thương dâng thành mê say rồi thì nó mới oách.
Thế nên, dù có không hiểu xin cất lấy trái tim này là phải làm gì, cất là cất đi đâu; phơi cuộc tình là làm gì nó. Tôi vẫn cứ yêu bài hát này. Tôi vẫn sẽ thế đấy...
Xin thương yêu dâng thành mê say...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét