Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

Lảm nhảm

Nhạt, hời hợt chắc chắn là sở ghét của mình rồi. Thế nên ngoài việc mình chán ngán những kẻ không có kí ức mạnh, không biết nhớ thương sâu sắc mãnh liệt mình còn ghét chính mình khi mình nhận thấy rằng mình trôi đi. Khi mình quanh quẩn với những xao động nội tâm, những ý nghĩ roaming mà bỏ mặc người khác, mà lơ là nhàn nhạt với người mình yêu thương...
...Khi mình bỏ mặc Kưm đó với những bất ổn,lảm nhảm những điều vô nghĩa sáo rỗng. Mình phải dừng mình lại, mà nói với Kưm rằng, hãy thả lỏng ra và tự nhiên Kưm ạ. Hãy biết kĩ, hãy tìm hiểu. Đừng vội nói ra, đừng vội thể hiện. Đừng nói những gì nhàn nhạt, hãy nói những gì mình cảm nhận mạnh mẽ.

Có một bạn blogger nói: khi bạn ấy viết "Là lúc có 1 mình, ít sức ép những chuyện hàng ngày; và nhân 1 ngẫu hứng ngắn. Ngắn vì phàm những gì mình suy nghĩ quá lâu rồi thì mình sẽ thấy nó phức tạp và các ranh giới cứ bị mở rộng ra mãi đến bất lực."
Ôi thật là ccmr.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét