Về đến nhà, lại nấu cơm ăn tiếp ngay được.
Nhà có hai chị em, sau giông bão (...), tĩnh lắm. Ăn cơm xong bụng ấm, cả hai chị em đều lơ mơ buồn ngủ. Em lấy gối nằm ngủ ngay ghế. Chị mang cho em cái áo khoác bự đắp cho ấm rồi cũng tắt điện lên giường. Nằm im nghe Lam Xưa của Thanh Lam. Nghe trọn vẹn album từ đầu chí cuối. Riêng Rừng xưa đã khép nghe đi nghe lại vài lần. Lúc đầu thì bất ngờ vì giọng hát Phương Thanh trong album Thanh Lam. Sau bất ngờ vì ca từ... Trước, hẳn đã từng nghe Rừng xưa đã khép, nhưng không đọng lại, không phát hiện thấy, không nhận ra, không yêu...
Ta thấy em trong tiền kiếp với cọng buồn cỏ khô
Ta thấy em đang ngồi khóc khi rừng chiều đổ mưa
Rừng thu lá úa em vẫn chưa về
Rừng đông cuốn gió em đứng bơ vơ
Ta thấy em trong tiền kiếp với mặt trời lẻ loi
Ta thấy em đang ngồi hát khi rừng về nhiều mây
Rừng thu thay lá mây bay buồn rầu
Rừng đông buốt giá mưa bay rạt rào
Ta vẫn mong ta chờ mãi trên từng ngày quạnh hiu
Ta vẫn mong em về đấy cho đời bày cuộc vui
Mùa xuân đã đến em hãy quay về rừng xưa đã khép em hãy ra đi
Rừng xưa đã khép , rừng xưa đã khép em hãy ra đi
Ta thấy ta (như từ) trong tiền kiếp, với cọng buồn cỏ khô. Ta thấy ta đang ngồi khóc khi rừng chiều đổ mưa...
Phải là một giây phút nào đó, với một nhịp đập nào đó... mới khiến "gì đó" đi vào tim ta. Cũng giống như một giây phút nào đó, người ta đi vào tim nhau...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét