Một trong những thời khắc trong năm mà em yêu thích là khi chớm vào hạ. Tiết trời mát mẻ, đôi chút oi nồng trước những cơn mưa đầu mùa. Vẫn mát mẻ và không còn cái sự bí bách vô hình nào đó của mùa xuân nữa. Cây cối thì đẹp, tươi non, và thơm. Cây long não của chàng thơm mát chớm hạ. Cây xoan đào của em thơm ngọt ngai ngái chớm hạ. Những mùi thơm cây cối ấy luôn rất khích lệ em sống. Em thấy phấn chấn, hoặc là được an ủi (khi em buồn).
Em quyết là thôi nhắc đến nước mắt. Vì quá là nhàm rồi. (Dù sao thì việc nhàm ấy đã giúp em coi được việc mình khóc lóc là thường tình, hem có chi ghê gớm). Vì cuộc đời em cũng còn nhiều thứ hay ho hơn nước mắt. Những cảm xúc trong thinh lặng chẳng hạn.
Em đang đọc Casanova ở Bolzano. Em mua cuốn này vì tên tác giả, Marai Sandor với Bốn mùa trời và đất lừng danh của các bạn trẻ. Bác Casanova trong truyện nghĩ "chỉ có cảm xúc mới im lặng như thế" trong khi hồi tưởng lại cảnh mình đứng trước mặt gái, mặc váy ngủ, trong một khu vườn. Em nhiều lúc im lặng như thế phết, oai em hok take times bóc tách nó, vui hơn là quanh quẩn mấy cái chuyện khóc lóc mà?!
Em cũng nên take times kể lể, ghi lại hạnh phúc, niềm vui của mình, để blog em được cân bằng.
Nhạc Mozart tốt cho em, cho việc học và tư duy tích cực. Beethoven thì cho nỗi buồn em đẹp và dịu. Bach thì cho những lúc em hào hùng nghĩ rộng :p
Má bảo đi nấu cơm và sửa lò vi sóng. Vâng. :D
À, đây là post đầu bằng blogger for mobile nhé. Có app này rồi khéo em blogging suốt ngày mất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét