Google một hồi mà hổng ra gì nhiều nhiều về Trần Việt Anh để viết cả. Đã để ý thơ của anh này lâu lâu rồi, để ra đây một bài vừa đọc buổi trưa nay. :)
Chẳng còn về được mùa đông năm ấy
Rồi cũng một lần phải trở về mùa đông năm ấy
Từ những khoảng không nhau
Chẳng chất chứa niềm đau
Từ những phòng tranh tĩnh lặng
Bức vẽ năm xưa mãi mãi chẳng xong màu.
Nếu phải trở về cùng mùa đông năm ấy
Chợt giật mình, sợ chẳng biết nói gì.
Em có tin vào phép lạ?
Luôn có sự đợi chờ những kẻ ra đi?
Không, anh biết có những điều không giống thế
Rồi cuộc vui nào cũng đến lúc chia ly!
Nếu được cạnh nhau trong mùa đông năm ấy
Bên bếp lửa hồng, anh sẽ kể em nghe
Truyện của Andersen luôn thiếu những bà tiên
Truyện của Grimm thì hay mơ mộng quá
Những ốc đảo xanh, những miền xa lạ
Những hoa thơm quả ngọt của cuộc đời
Không em ơi, tất cả đều giả dối
Điều chân thực cuối cùng chỉ anh và em thôi…
Vì mình đã không còn bên nhau cùng mùa đông năm ấy
Như nhà thờ phút cuối đổ hồi chuông
Chúng mình chỉ là những con chiên tuyệt vọng
Tìm đến nhau để cứu rỗi linh hồn
Nhưng hẳn là chúng mình nhiều tội quá
Thượng đế ban cho sống mãi với nỗi buồn…
Em đã không còn về mùa đông năm ấy nữa
Anh cũng thôi ngóng tiếng bước chân người
Chỉ còn cơn gió lùa qua cửa
Xa vắng làm sao khi thiếu những nụ cười
Khi em biết, và khi anh cũng biết
Chia tay là vĩnh viễn mất nhau thôi
Rồi chẳng thể trở về cùng mùa đông năm ấy…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét