Khôi ah
Bố Khói setup hệ thống âm thanh không thành công (sau nhiều lần vấp váp- sai- lỗi-hỏng- cháy lúc làm amply) lăn ra chán nản mệt mỏi. Mẹ dồn ép động viên khích lệ bố chuyển qua việc học tiếng Anh mà bố nhất định không. Mò dậy ngó ngó cái amply lần nữa rồi lăn ra ngủ.
Có lẽ vì bố Khói ngủ trước không ôm mẹ, không cùng mẹ chơi gì đó 1 xíu (candy crush chẳng hạn haha), không quan tâm xem mẹ như nào, không bôi kem chống nứt (chống rạn í Khôi-bố gọi thế) cho mẹ như mọi hôm- nên mẹ tỉnh bơ hơm buồn ngủ chi luôn, dù giờ cũng muộn muộn và trưa mẹ ko ngủ xíu nào. Mẹ tỉnh bơ trong veo mắt luôn í.
Hôm nay ông ngoại fone bố Khói, biểu bố Khói đừng đi Tây. Theo nhận định của ông thì việc chờ đón đứa con đầu đời là thiêng liêng, quan trọng- như khi ông mong mỏi mẹ ra đời; trong khi việc 'được sang nước ngoài học' (trong thời gian bao lâu ông không quan tâm- ông chỉ biết là vào thời điểm Khôi chào đời, vào cả lúc mẹ bầu bí Khôi những tháng cuối) là việc mang tính chất giao lưu là chính- học hỏi là ít và không mấy quan trọng. Và mẹ tin là, còn vì ông thương mẹ nữa. Ông nghĩ ngay tới việc mẹ sẽ phải ở 1 mình trong những tháng bầu cuối. Ăn ở, đi lại như thế nào? Ai chăm sóc? Ai làm điểm tựa. Ai sẽ đưa mẹ đi khám? Ai sẽ hối hả đưa mẹ tới bệnh viện sinh Khôi? Chạy tới lui lấy đồ cho mẹ? Ai giúp các bà đi lại chăm sóc mẹ sau sinh còn ở viện? Ai sẽ làm cầu nối giữa mẹ với gia đình bố-ông bà nội mình? Ông sẽ nghĩ nếu bố không ở bên mẹ thời gian này mẹ sẽ vất vả lắm. Ông thực tế và không lạc quan xa xôi đâu.
Mẹ thì lạc quan phết Khôi ah. Ông truyền cho mẹ cái thói quen có niềm tin vào khả năng của bản thân, rằng mình có thể độc lập làm được rất rất nhiều việc. Nothing is impossible, không gì là không thể ấy Khôi. Nên ngay khi bố Khói còn lăn tăn chuyện 'nếu đăng ký-thi được-được đi, thì thời điểm ấy dở quá' mẹ đã biểu bố là 'ơ, cơ hội như thế anh đừng bỏ qua. Có ông bà nội ngoại nữa cơ mà, em nghĩ ổn thôi'. Mẹ nói vậy bố Khói mới apply đấy.
Nhưng mẹ mong bố Khói hiểu ông ngoại. Cũng như chuyện mẹ dắt xe xuống bên nhà ông bà nội ấy. Mẹ làm được (sau khi bực mình lên và cay kú và chút tủi thân khi mình ko đc nâng niu), nhưng kể ra cũng phải vận nội công, phải gắng, phải vất vả gian nan. Ông thương mẹ như thế, nghĩ đến từng chuyện nhỏ một-tâm sinh lý, vật chất, các mối quan hệ; lường trước- giúp mẹ tránh bao nhiêu vấp váp cuộc đời... Nên ông sao có thể im lặng khi biết bố có thể đi...
Hehe, Khôi thấy không. Bà nội, bà ngoại và mẹ đều thuộc tuýp phụ nữ biết hy sinh đấy- đều nghĩ rằng chuyện bố Khói đi là được mà, ổn mà, cơ hội mà. Chứ nếu cứ ích kỷ như ông ngoại lo cho con gái ông, thì đừng mơ nhé, đi chơi vớ vẩn vẩn vợ con ở nhà đang cần, giờ khắc thiêng liêng và điều thực sự có ý nghĩa đang đợi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét