Ơ, lâu rồi chả viết blog. Không viết được quá 1 2 câu. Hôm nay phải cố ngồi dông dài mới được. Chưa viết đặt ngay tag là Vớ vẩn và Big problem!
Mềnh tự thấy mình không thẳng thắn với chính mình lắm. Mình muốn thế này nhưng mình lại cho thế là thật vớ vỉn. À, đấy là cái bệnh mà Murakami gọi tên ra hộ mình trong cuốn What I talk when I talk about running, "nghĩ quá nhiều về mình và hoài nghi chính nó". Không đọc phải những dòng tự sự ấy của bạn Murakami mình cũng không biết là mình đang làm thế đâu.
Có câu này, mình nghe một bác nhà văn nào đó cũng được cái giải to to nào đó, như Nobel hoặc Booker chẳng hạn: "Đọc là phản kháng lại những thiếu hụt của cuộc sống". Oh yeah, nghe chuẩn ghia. Từ trước giờ, nhất là khi đọc tiểu thuyết, mỗi lần kiếm được cái gì đó giống giống với những gì mình từng nghĩ, những cảm xúc mình đã từng có, mềnh lại thấy hay. Hehe. Dĩ nhiên càng hay nếu mình có nó nhưng chưa biết nó là gì mà người ta gọi tên nó ra giúp mình. Và mình nhận ra là, mình cứ mãi kiếm tìm sự đồng cảm. Tìm kiếm sự đồng cảm khi đọc nghĩa là mình đang phản kháng lại cái sự thiếu hụt món đồng cảm ấy trong đời mình..
Sáng nay mình đi chạy buổi 2 ở ThongNhat park, thời tiết đẹp hơn hôm qua, gió mát hơn. Mình chạy quá sức, về bị đau chân. Đến giờ vẫn đau. Nhưng nhờ đi chạy mà mình có một buổi sáng CN tuyệt vời, dù mọi việc làm đều đơn độc. Chạy về, phởn chí pose ảnh ở bụi chuối sân nhà. Rồi tắm mát, rồi mở nhạc nghe và mân mê mấy cuốn sách. Đến trưa thì lăn ra ngủ. :x
Đây là cái chỗ mình hay dừng chân tập mấy động tác mềm dẻo. Lên cơ bụng ép iếc. Ghế gỗ nhé. Lãng mạn lắm. :x
Về đến nhà thì mẹt mũi te tởn như này,tóc tai bơ phờ như này. Còn mụn miếc là do camera 8.0 của điện thoại nhá.
Hehe.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét